"Tiểu thư, người thức chưa ạ?" Tâm Tuệ đẩy nhẹ cửa vào, "Tiểu. Tiểu thư!! Sao lại thế này"
Tôi không ngẩng đầu tiếp tục cầm ngân châm trong tay châm vào các đại huyệt quanh tâm mạch Bộ Sát, giọng trầm hẳn xuống:"Văn Nhược Bân ở đâu?"
"Là. Là Bộ Sát sao ạ?" Tâm Tuệ cẩn thận bước lại, thấp thỏm nhìn tôi và người thanh niên đang hôn mê trên giường.
Tôi gật đầu, đứng dậy rửa sạch tay, hít sâu một hơi rồi cao giọng:"Văn Nhược Bân ở đâu?"
"Ở ở trong phòng huynh ấy."
Tôi kéo chăn cho Bộ Sát, bàn tay đang siết ống tay áo trắng bệch, phải dùng hết sức mới có thể miễn cưỡng dừng lại.
"Tâm Tuệ, xin lỗi em, ngoài em ra, ta không thể tin được ai cả. Xin em đấy!" Tôi đè nén giọng nói nghẽn đặc run rẩy, nắm lấy vai cô bé thều thào,"Bất kể là dùng danh nghĩa Văn Nhược Bân cũng được, dùng mệnh lệnh của Kì Nhiên cũng được, em hãy giúp ta trông chừng Bộ Sát, đừng để bất kì ai đến gần huynh ấy đến khi... đến khi ta đưa Kì Nhiên về."
Nhờ Kì Nhiên mà phòng tôi được bố trí ở một nơi khá hẻo lánh, yên tĩnh trong cung. Ngày thường nếu không có chuyện gì thì cũng chẳng ai đến, nhưng cũng khó mà đảm bảo
Tâm Tuệ chấn động, sự đau lòng hiện lên đáy mắt. Sau một chốc, cô bé trịnh trọng hứa:"Tiểu thư, người cứ yên tâm."
Tôi gật đầu, thấy trong lòng xúc động và xót xa biết nhường nào, quay người lướt nhanh ra khỏi phòng.
Quân doanh phía bắc thành Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723997/quyen-3-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.