"Cạch cạch —" Gió ngoài cửa sổ thổi ngày càng mạnh, ngày càng dữ dội, rồi thổi toang cánh cửa gỗ lim chạm trổ mẫu hoa. Một luồng gió cuốn theo cát bụi táp vào làn da trần ran rát.
Tôi rùng mình, vừa toan giãy khỏi vòng tay Vệ Linh Phong thì lại thấy hoa mắt, cổ tay vừa đau vừa nóng như lửa đốt, thân thể bị kéo mạnh về sau mấy bước ngã vào lòng Kì Nhiên.
Tôi hơi hoang mang nhìn đôi mắt từ bình tĩnh chuyển sang cay nghiệt của Kì Nhiên mà thấy lòng khủng hoảng không thôi.
"Kì... Kì Nhiên, em —"
Sắc mặt Kì Nhiên không đổi, lạnh lùng nhìn Vệ Linh Phong đang cười nhạt thản nhiên đáp:"Chúng ta về sẽ nói chuyện sau."
Dứt lời, chẳng đợi tôi đáp lời, một tay chàng đã vòng qua thắt lưng tôi, nửa kéo tôi dứt khoát bước ra ngoài.
"Băng Y..." Trong giây lát khi cửa bị xô mạnh, phía sau truyền đến giọng nói đều đều của Vệ Linh Phong giữa tiếng chuông lanh canh treo nơi cửa sổ, "Đừng xem thường Phó Quân Mạc. Một khi hắn đã có chấp niệm, dù phải hủy diệt, thì cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để cướp về. Nhất là nàng, phải cẩn thận..."
Âm thanh của Vệ Linh Phong biến mất, cảnh vật trước mắt không ngừng lùi về sau. Cánh tay ôm ngang hông tôi cứng đờ, nóng rực tựa như muốn ép gãy hay thiêu đốt tôi.
"Kì Nhiên! Kì Nhiên! Chàng dừng lại nghe em nói đã!"
"Kì Nhiên, chàng có thể nói em biết tại sao lại tức giận như vậy được không?"
"Em.. Khụ..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723995/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.