"Tiểu thư, thuốc rõ ràng là để cho ngực người, nhưng sao tay phải người." Tâm Tuệ nhìn cánh tay phải cứng đờ của tôi với ánh mắt khó hiểu. Cánh tay đó ngay cả đôi đũa cũng không nhấc nổi. Cô bé vừa thấy xót vừa thấy buồn cười nhận lấy chén, đưa tôi một chiếc thìa rồi mới bắt đầu nói vu vơ, "Nhìn người bây giờ trông còn chật vật hơn cả người có gân mạch bị tổn thương là em đây nữa đó..."
Tôi đặt Tiểu Ngân trong lòng xuống, hơi khó khăn đan hai bàn tay vào nhau, tức giận:"Em cứ thử ngủ cả đêm cùng người khác với tư thế này xem.." Kì lạ thật! Tay tôi với Kì Nhiên rốt cuộc là nắm chặt từ bao giờ nhỉ, sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào hết?
"Thì ra là thế!" Tâm Tuệ làm như vừa bừng tỉnh hiểu ra, bỗng sán lại gần cần cổ tôi săm soi rồi cười đen tối:"Tiểu thư, tối hôm qua, người với Thiếu chủ cuối cùng cũng.. ngủ chung rồi?"
Tôi ngẩng người:"Làm sao em biết?" Nói xong, tôi lại thấy không ổn bèn đỏ mặt quay đi.
"Hì Hì.." Tâm Tuệ cố nén cười lấy một chiếc gương đồng ra đặt xuống trước mặt tôi, "Tiểu thư tự xem đi."
Xem? Xem cái gì mới được? Tôi ngạc nhiên nhìn qua.
Trời ơi! Tôi giật mình, lúng túng vô cùng! Trên cần cổ, xương quai xanh, đều chi chít những dấu hôn xanh tím. Ôi... Rõ ràng là chẳng có chuyện gì xảy ra mà, chuyện này thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch mất.
"Tiểu thư đừng sợ, để em đi tìm mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723983/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.