Đến tận ngày thứ ba, miệng vết thương mới có chuyển biến. Tôi miễn cưỡng có thể đi vài bước mà không cần ai dìu. Nhưng cũng có chuyện buồn bực đó là Kì Nhiên nói, trong cơ thể tôi hàn khí vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn nên phải mở miệng vết thương thêm lần nữa.
Chỉ có điều việc mở ấy không phải là lấy dao cắt thật, mà thay vào đó dùng một loại thuốc đặc biệt bôi vào miệng vết thương khiến cho miệng vết thương tự chảy máu. Vậy nên, tất nhiên, tôi chắc chắn tránh không khỏi thêm ba ngày chịu đau nằm trên giường nghỉ ngơi.
"Ài!" Tôi thở một hơi dài, vừa lấy tay vuốt mái tóc ẩm ướt còn thoảng mùi hoa, vừa nghĩ có nên trao đổi với Kì Nhiên vê việc đừng động đến hàn độc này không, vì dù sao thì hậu quả nặng nhất cũng chỉ là chân khí trong cơ thể lưu chuyển không thông mà thôi.
"Tiểu thư," Tâm Tuệ dìu tôi đến cửa phòng, mặt cười láu cá, "Thiếu chủ chắc chắn sẽ lại chờ người ở trong phòng đó. Em sẽ không quấy rầy hai người nữa, miễn cho." Nói xong, còn không chờ tôi há hốc mồm lên tiếng đã vội cười xấu xa chạy đi.
Tôi không nói gì, chỉ lắc lắc đầu rồi đẩy cửa vào trong.
Từ ba ngày trước, Kì Nhiên đã bắt đầu ngủ cùng phòng với tôi. Song giới hạn cũng chỉ là ở cùng phòng, dù sao thì căn phòng rộng như thế, có kê hai chiếc giường vẫn không vấn đề. Thật ra chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Mùa xuân ngày trước ở vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723980/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.