Tôi một mình thơ thẩn khắp Hoàng cung, không trở về chỗ sư phụ nữa vì tôi nhận ra, sư phụ bây giờ rất cảnh giác với tôi, nên tất nhiên tôi cũng không muốn đi để tự mất mặt.
Rẽ qua một góc, không biết tôi đã đi đến nơi nào mà phía trước xuất hiện một bờ hồ tuyệt đẹp. Một bóng người nhỏ bé xuất hiện cạnh bờ, từ góc của tôi thì chỉ nhìn thấy nửa mặt trái nhưng lại khiến người ta phải thấy cô đơn và quạnh quẽ.
Tôi tò mò bước lên hai bước.
"Ai?" Một giọng trẻ con lạnh lùng nhưng dễ nghe vang lên làm tôi giật mình. Sau đó, thằng bé kia từ từ quay lại, hàng mày thanh tú hơi cau, gương mặt nặng sát khí nhìn tôi.
"Tâm Lạc?" Tôi chấn động, cứ ngỡ mình hoa mắt, mừng rỡ cuống cuồng, "Tâm Lạc — !" Tôi nhào đến ôm lấy thằng bé, mừng rỡ, "Không thể tin được là em thật sự đang ở đây... Á — "
Tôi khiếp sợ vuốt máu trên cổ, giận dữ mắng:"Thằng nhóc thối này, em làm gì thế, em có biết cái thứ. cái thứ vũ khí gì đó của em mà cắt sâu thêm nửa tấc nữa là ta đi đời nhà ma không hả?"
"Tâm Lạc" cầm trong tay một món vũ khí sáng choang, trông rất giống dao găm thời hiện đại, đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm lóe lên tia sáng vàng tia sáng bạc, giọng ngạo mạn:"Ngươi là ai? Sao dám tùy tiện đi lại trong cung?"
Ánh vàng ánh bạc? Tôi hơi ngẩn người, mù mờ hỏi ngược lại:"Nhóc. không phải là Tâm Lạc?"
“Cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723949/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.