Tôi nhớ, trước đây, Tiểu Vũ đã từng oán trách rằng, ông trời quả thật thật rất thích đùa giỡn con người.
Giả dụ như buổi sáng đến trường, vì tiết kiệm vài đồng gọi xe mà cô bé luôn kiên nhẫn đứng chờ xe buýt. Chỉ có điều, chờ hoài, chờ mãi, đến khi sắp không kịp giờ đến trường, em mới quyết định gọi xe taxi thì xe buýt lại đến.
Đời người thật sự rất giống trò đùa. Có rất nhiều chuyện, lúc ta gắng sức thì không đạt được, đến khi ta muốn buông tay thì nó lại đến trước mặt mình. Nhưng những điều ấy đã đến trước mặt ta quá muộn màng, khiến cho những gì ta đã cố gắng lúc trước trở thành vô nghĩa.
Tiểu Vũ nói, cuộc sống như vậy, thì ra đến cuối cùng, cô bé vẫn là người đến muộn…………..
Tôi chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh. Nơi này có lẽ là một phòng trọ.
Nghiêng đầu, tôi nhìn thấy Bộ Sát đang đứng trước cửa sổ, cúi đầu tháo một mảnh giấy nhỏ trên chân bồ câu đọc. Một lúc sau, huynh ấy xé góc giấy, rồi buộc nó lại trên chân bồ câu, thả nó bay đi.
"Bộ Sát." Tôi gọi khẽ.
Huynh ấy quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đen trong trẻo ấy thấp thoáng nỗi lo âu.
Tôi cười, hỏi:"Có nhiệm vụ à?" Tôi không muốn hỏi huynh ấy là nhiệm vụ gì, mà lại càng không muốn hỏi, là ai đã giao nhiệm vụ cho huynh ấy.
Bộ Sát khẽ nhíu mày nhìn tôi rồi cuối cùng vẫn gật đầu:"Muội có tính toán gì không?". Huynh hỏi.
Tôi hít sâu một hơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723948/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.