Bộ Sát lao đến bên giường, nâng tôi lên từ vòm ngực Vệ Linh Phong. Trên người tôi chẳng có lấy một mảnh vải, rời khỏi vòng ôm ấm áp của Vệ Linh Phong, tôi chỉ thấy cơn lạnh đến thấu xương đổ ập đến, run người lẩy bẩy.
Thoáng nhìn cơ thể đầy rẫy vết hôn xanh tím của mình, tôi cười ảo não.
Bộ Sát có hơi mất tự nhiên dời tầm mắt, cuống quít nhặt áo gấm lông chồn trên mặt đất phủ lên người tôi.
Tôi hoàn toàn không thể chống được cơ thể mình, yếu ớt không tưởng được, nên chỉ đành phải nhờ vả Bộ Sát:"Huynh lấy ngân châm trong áo gấm này ra từ từ đâm vào huyệt phong phủ sau đầu muội đi."
Lúc châm cứu cho tôi, Bộ Sát còn truyền thêm vào chút chân khí. Chân khí trong cơ thể tôi vốn là chân khí của ba người bọn họ, nên chỉ qua nửa nén hương, nửa người trên của tôi đã khôi phục được thể lực.
Tôi ngồi dưới đất nghiêng mình dựa vào mép giường, nhận lấy quần áo từ Bộ Sát rồi khoác vào từng lớp một. Nửa người dưới sau nửa giờ nữa cũng đã trở lại bình thường.
Có điều may mắn là, thời gian vẫn còn sớm, còn đến nửa canh nữa mới đến giờ tí.
Tôi vận chân khí khắp mười hai huyệt chu thiên khắp toàn thân. Vặn thân thể tê tê khó chịu, tôi quay đầu nhìn về phía Vệ Linh Phong vẫn còn đang mê man trên giường.
Hình như. tôi chưa bao giờ thấy dung nhan hắn khi ngủ cả. Mà lại càng chưa từng nghĩ rằng, khi say giấc, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723936/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.