Đại điển phong Hậu kéo dài đến ngày thứ sáu thì cơ bản là không có chuyện gì xảy ra, mà cũng nhờ vậy, tôi mới có thể thuận lợi tiến hành kế hoạch đào thoát của mình.
Lúc đầu có hơi khó khăn. Theo lí thuyết, mặt trời vào đông vốn rất sáng, bây giờ lại chỉ ngại nó cứ ở đấy hoài không chịu lặn về đằng tây. Tôi phải khó chịu đợi đến khi mặt trời lặn, nhưng lại vẫn còn cách nửa đêm đến tận sáu tiếng đồng hồ.
Và thêm vào đó, Bộ Sát vẫn chưa trở về.
Tâm Tuệ thấy tôi gấp đến độ ngồi không yên, vốn định đến an ủi thì lại chợt nghe tiếng bước chân thị nữ vang lên, có giọng truyền vào:"Nương nương, Hoàng Thượng cho mời."
Tôi hơi kinh hãi trong lòng. Lúc này Vệ Linh Phong tìm tôi làm gì?
Tôi nhìn Tâm Tuệ, cô bé nhíu chặt mày lắc đầu; tôi nhìn Vô Dạ, hắn lại cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Chẳng lẽ, Vệ Linh Phong phát hiện ra kế hoạch của chúng tôi?
Không! Sẽ không. Theo tính cách của hắn, nếu phát hiện thì cũng sẽ giấu đi, đợi chúng tôi tiến hành, đợi vào lúc chúng tôi đắc ý nhất thì mới giáng một đòn.
Tôi thanh giọng, lớn tiếng đáp:"Đã biết."
Là phúc hay là họa đây, nếu là họa thì không tránh khỏi rồi. Vấn đề này, dù sao cũng phải đối mặt để giải quyết.
Lúc đứng trước cửa tẩm cung của Vệ Linh Phong ở Phong Ngâm điện, tôi lại thấy cảnh này có gì đó thật quen thuộc.
Vệ Linh Phong vẫn ngồi trước chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723934/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.