Trên đường trở về Hoàng cung, tôi gặp phải một chuyện vô cùng xấu hổ. Đó là bị thủ vệ Hoàng cung ngăn lại không cho vào.
Dưới tình thế cấp bách, tôi đã làm một việc rất tối kị, mang "Tử Phượng" ở thắt lưng ra hòng để tiến cung. Kết quả như trong dự liệu. Đường đường một Hoàng hậu Kì quốc như tôi lại được mời đến nhà ngục dùng cơm, còn Tử Phượng thì bị tịch thu mất.
Tôi tuyệt đối ngoan ngoãn không chút chống cự bị áp giải vào ngục, còn nguyên nhân thì do chính tai tôi nghe được một thị vệ kích động nói với vẻ mặt căng thẳng rằng phải mau chóng mang khối ngọc kia trình lên Hoàng Thượng.
Mùi trong phòng giam cực kì khó ngửi, không khí lại khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt. May mắn là tôi đã thừa dịp họ không chú ý thả Tiểu Ngân vào cung trước, dù vô ích nhưng cũng có thể đưa bọn Vô Dạ đến cứu tôi.
Có điều, tôi cũng không phải chờ lâu thì cả đại lao đã rối loạn cả lên.
Tôi có hơi giật mình nhìn gương mặt ẩn chứa nét cười của Vệ Linh Phong, một người có thân phận, địa vị cao cao tại thượng lại hạ mình trước một kẻ thấp kém khác để đến nơi tù ngục tối tăm, dơ bẩn này. Hắn khom lưng, cúi đầu chui qua cửa gỗ, còn mọi người thì sợ đến rùng người.
Tôi cũng ngẩn người, nhưng không phải là do sợ hãi, mà là thấy khó hiểu, vì sao hắn lại có thể khiến một động tác.. bình thường như vậy trở nên vô cùng tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723914/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.