Từ Hoàng cung ra ngoài, tôi không biết mình đã bị huynh ấy kéo chạy đi bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai, đầu óc trống rỗng, niềm vui hòa lẫn cơn đau đớn tràn ngập trong lòng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, người áo đen bắt tôi cuối cùng cũng ngừng lại.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi này là vùng ngoại ô hẻo lánh, bốn phía hoang vu, chỉ có một gian nhà cũ rách nát cách đó không xa, trông rất tiêu điều, có lẽ là không có ai ở lâu rồi.
Bàn tay nắm tay tôi bỗng thả ra. Tôi còn có thể cảm nhận được chất lỏng sền sệt dính bết vào lưng, mùi màu tươi lan tràn trong mũi.
Giật mình hốt hoảng, tôi vươn tay đỡ lấy người con trai áo đen sắp ngã, sợ hãi hỏi:"Bộ Sát, bị thương thế nào rồi? Phải mau chóng lấy viên đạn ra, nếu không thì vai phải của huynh.."
Một thanh kiếm bỗng đặt lên cổ tôi, Bộ Sát kéo cái khăn đen trên mặt xuống, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng xám lại.
Người huynh ấy khẽ run, khó có thể đứng thẳng được, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo giá rét như trước, giọng không chút cảm xúc:"Làm sao ngươi biết ta là ai?"
Cơn đau thấu tâm can trong lòng dần bừng lên. Những chuyện xưa cũ từng bị quên lãng như hiện lên rõ nét trong chớp mắt.
Tôi lùi về sau, đưa tay nắm lấy mũi kiếm. Rồi nhói một cái, máu tươi chảy xuôi xuống từ cổ tay trắng nõn của tôi. Tôi thấy trong mắt huynh ấy ánh lên vẻ kinh ngạc, khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723912/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.