Mạnh miệng nói thế thôi nhưng thật ra tôi bẽ mặt lắm, vì hôn lễ ngày mai ra sao, tôi hoàn toàn mù tịt, thực là không biết gì cả.
Một tháng chăm sóc người bệnh, tôi gần như không chợp mắt, chịu được đến đâu thì hay đến đó. Bây giờ bắt đầu ngủ, tôi chẳng muốn dừng lại chút nào.
Vậy nên, ngày hôm sau, khi đội mũ phượng nặng chịch phía trên, tôi gần như là một bước đi, một bước chúi nhủi đến trước mặt Vệ Linh Phong.
Hắn đỡ lấy tôi từ Vô Dạ và Tâm Tuệ, tay giữ chặt thắt lưng tôi để phòng ngừa tôi ngã, giọng điệu hơi cười cợt hỏi:"Ngủ một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa đủ sao?"
"Ừ." Tôi ậm ờ, dựa vào bên vai hắn. Có mùi đàn hương thoang thoảng quyện với hương gì đó... rất thơm. Ừm! Lại dễ chịu nữa.
"Vậy thôi." Vệ Linh Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười, bàn tay nơi thắt lưng tôi lại siết chặt thêm:"Dù sao thì nghi thức sắp tới trẫm cũng ở bên cạnh nàng, trước khi bái kiến Thái Hậu thì nàng cứ lười biếng như vậy đi."
Mắt tôi không mở nổi, nhưng tai lại nghe rất rõ nên vui mừng gật đầu. Thực ra, mấy lễ nghi này tôi nghe vào tai trái, rồi lại ra tai phải, bây giờ có Hoàng đế hộ giá thì thật đúng lúc ghê. Cũng chẳng biết là do Vệ Linh Phong không có ý muốn phô trương hay do hôn lễ của hoàng thất Kì quốc vốn không phức tạp, nói chung, nội dung chính của đại lễ này là "Nạp thải, đại chinh, phát sách, phụng nghênh, tất tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723908/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.