Thủ đô Kì quốc — trong Hoàng cung.
Vệ Linh Phong khoác một bộ áo màu tím trang trọng, tay cầm bút lông nhỏ ngồi trước bàn duyệt tấu chương, nghe những tiếng gọi cằn nhằn "Hoàng thượng, Hoàng thượng" cứ không ngừng vang lên bên tai thì nhoẻn miệng cười châm biếm.
"Hoàng Thượng, theo vi thần được biết, Hoàng hậu nương nương trên đường hành động không hề biết chừng mực, thường xuyên xem thường lễ nghi, liêm sỉ xuất đầu lộ diện trên đường cái..."
"Đúng vậy ạ! Hoàng Thượng, thần còn nghe nói rằng khi người ở trên thuyền cùng tướng lĩnh địch quốc thì... thì vụng trộm đưa đẩy, rất mập mờ!"
".. Hơn nữa, đó là một thiếu nữ ngoại tộc, làm sao có thể tở thành Hoàng hậu của quốc gia ta. Chuyện này mà truyền ra"
"Hoàng Thượng, tổ huấn trăm triệu lần không thể nào trái được!"
Các vị đại thần gần như đã làm mọi cách, trình ra vô số lí do, nguyên tắc nhưng bậc chí tôn ấy vẫn cúi đầu chuyên tâm phê duyệt tấu chương, không hề ngẩng lên lấy nửa cái.
Chờ sau khi phê duyệt tấu chương đã xong, Vệ Linh Phong cuối cùng cũng nâng gương mặt tuấn tú tuyệt trần lên, ánh mắt đảo nhẹ qua mọi người. Những kẻ vừa rồi còn đang bày vẻ giả tạo nói huyên thuyên đột nhiên như bị một thanh kiếm băng giá đâm phải, rùng mình. Trong nội điện lập tức yên lặng.
"Trẫm lại có điều tò mò. Những tin tức này ngoài xa ngàn dặm, ngay cả trẫm còn không rõ, chẳng hay các vị thân gia làm sao biết được?"
Lời này vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723906/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.