Thật sự rất khó tưởng tượng rằng chỉ qua mấy ngày mà Đinh quốc và Lam phủ từ bầu không khí đe dọa đã trở thành sôi trào sức sống.
Tôi chống má ngồi nhìn mọi người bận bịu chuẩn bị đến tối tăm mặt mày mà không mệt qua cửa sổ, rồi bội phục trong lòng sao mà tên Vệ Linh Phong có thể đưa quân đội và vận chuyển quân trang âm thầm đến chiến trường mà không bị người Duẫn quốc phát hiện đến thế.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại cũng chẳng thấy kì lạ chút nào. Dù sao thì người ta cũng có chuẩn bị rồi mới hành động, nói không chừng quân cơ, tuyến đường bí mật gì gì đó đã bày ra sẵn rồi, chỉ chờ thời cơ chín muồi mà thôi.
"Tiểu thư, Văn thừa tướng sai người chuyển lời, bảo muốn gặp người."
"Biết rồi." Tôi gật đầu, kéo Tâm Tuệ ra ngoài.
Trên đường, tôi lại đụng phải người không ngờ được — Lam Kiếm Hiệp. Tôi cười khổ trong lòng, sao lại thấy giống như phải lo cho xong hết những hậu sự cứ ùn ùn kéo đến trước mặt thế nhỉ.
Mặt hắn rõ ràng tiều tụy hơn trước đây, ngũ quan vốn tuấn tú nay lại điểm vài phần u buồn, tang thương, cả người nhìn qua trông rất thiếu sức sống so với trước kia.
"Đại ca." Tôi cúi người thỉnh an.
Hắn gật đầu, nói vài câu:"Tứ muội, chúc mừng."
Tôi cười nhẹ tạ ơn, vừa toan rời đi thì lại nghe hắn bảo:"Trước kia, là ta có lỗi với muội ấy, muội ấy đã phải sống cực khổ rồi. Hy vọng nàng. có thể thay muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723902/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.