Mọi thứ trở về quy luật trật tự thường ngày nghiễm nhiên của nó, nhưng có chút khác...
Thời gian cô lên lớp không được nhiều nữa, cô cố gắng né tránh, cố gắng để không phải chạm mặt một ai đó...
Vô tình, điều ấy lại khiến hắn cảm thấy bị bóp nghẹn, hắn thấy vô lực.
Vì lòng tự tôn của mình, không thể hỏi cô mọi chuyện!
Vì sự kiêu ngạo của mình, không thể hạ mình bắt chuyện trước!
....
Vì tất cả, khoảng cách của cô và hắn ngày một xa dần, đến lúc thoát khỏi tầm với.
Hắn vẫn không thể nhận ra, mình đang sai, sai rất nhiều...
---------------------------------------------
ROSE ( hẳn ai còn nhớ chứ)
- Chủ tử!! - Đám ấn vệ cung kính nói dõng dạc.
Một thân ảnh nhỏ trải rộng bước đi của mình trên trần sàn lạnh toát, mọi thứ trong biệt thự đều lạnh lẽo lạ kỳ, có ai đảm bảo người thường vào đây không bị lạnh chết?
Điều người ta quan tâm là, hàn khí ấy nghiễm nhiên là nhiệt độ hay vẻ lãnh đạm của một con người lan tỏa?
Cô chiễm chệ trên chiếc ghế được điêu khắc ấn tượng, bàn tay thon dài trắng ngần gõ lên mặt bàn, có điều, nhìn đi nhìn lại thì vẫn là một cô gái nhỏ mang bộ mặt dọa người mà thôi, không hiểu vì cái gì mà tất cả đám ấn vệ hay thậm chí mọi người đều phải cung phụng cô?
Vì cái gì ư?
Đúng! Vì cái gì chứ, vì cái gì đã làm cho cô có ngày hôm nay?
Vì cái gì, mà nhuộm cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-anh-yeu-em/2835475/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.