Đôi võng tử cafe sẫm khẽ mở, trước mặt cô, bầu trời đêm đầy sao của chiếc mui trần đẹp mắt...
Người bên cạnh, nhìn cô...
- Tỉnh rồi sao? - Lời nói của anh trầm ấm, len lỏi chút ôn nhu khó thấy.
Cô gật đầu....
Cô thấy nơi này thật đẹp.
Cô thấy thật yên bình...
Cô nhận ra giấc ngủ vừa rồi không còn đáng sợ nữa...
Vì sao?
- Đẹp quá! - Đáy mắt cô trong veo hiện rõ lên tia tán thưởng..
Anh cầm lấy tay cô, chạy phía trước....
Cô khẽ cười, nhìn bóng lưng của anh...
Thật lớn, thật vững chãi, thật ấm áp, thật an toàn....
Giữa vùng trời đầy sao, có hai con người cùng nắm tay nhau, họ chạy về phía biển...
Anh ngoái đầu, nhìn người con gái đang cười kia, cảm giác thật lạ...
Đêm trăng huyết nguyệt, thứ ánh sáng huyền bí ấy càng làm cho bức tranh trở nên mơ hồ, ảo diệu...
- Em thích biển không? - Anh cùng cô ngồi xuống bờ biển, mặc cho cát xô vào, hai bóng lưng ấy tựa vào nhau.
- Chỉ thích khi nó yên tĩnh! - Giọng cô trong veo, dìu dịu, thoang thoảng như một thứ âm thanh du dương thật mê hồn.
- Tại sao lại dùng thứ đó? - Anh hỏi
Cô ngước lên nhìn anh, như muốn hỏi về thứ gì?
- Ziloko không phải là thứ để kìm ma tính, nó nguy hiểm!
- Tôi biết! - Đôi môi anh đào mấp máy hai từ, đơn giản vậy thôi, nhưng người ta cứ nhìn đôi môi nhỏ nhắn ấy lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nha-dau-anh-yeu-em/2835474/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.