Chương trước
Chương sau
“Cậu không có mà còn trào phúng tôi à, đúng là buồn cười.”
Mọi người vây xem nghe Tô Tuệ nói vậy, ánh mắt đồng loạt quay sang
Tô Thành, trong lòng cũng cảm thấy Tô Tuệ nói rất đúng.
Sáng nay Tô Thành mới trở về từ nhà họ Tô, vẫn chưa trở về chung cư
thay đồ, hiện tại đang mặc quần áo ở nhà, phong cách vượt xa người đang
đứng đối diện.
Bất kể là trang phục, hay giá trị nhan sắc và cả dáng người.
Chỉ cần có Tô Thành đứng bên cạnh Tô Tuệ thế này, dù có người con
trai nào khác tiến lên cũng sẽ bị giết gọn trong nháy mắt.
Có anh trai như vậy để làm mức đo thì ai còn thèm hẹn họ với người
bình thường nữa, mấy cô ấy cũng muốn hẹn hò với anh của Tô Tuệ.
Tô Tuệ thu tay lại, “Đừng có hở một tí là nói đến vật chất, trong mắt lúc
nào cũng chỉ có tiền, không chịu cố gắng cải thiện cuộc sống của mình mà
còn đòi hẹn hò với người ta, chẳng lẽ đi theo cậu để hít không khí mà
sống à, hay phải đi bê gạch chung với cậu? Có phải cậu định tìm bạch phú
mỹ nuôi mình không?”
Từ trước tới giờ cô vẫn luôn độc mồm độc miệng với những người mà
cô ghét cay ghét đắng.
Nam sinh kia bị cô nói đến mức mặt trắng bệch, không thể đáp trả lại
một lời nào, hung hăng trừng mắt với cô, “Tôi đúng là nhìn lầm người rồi,
người như cô có cho không cũng thẳng ai thèm.”
Tô Thành đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, “Nói xong chưa?”
Bình thường anh không hay bộc lộ cảm xúc của mình, lúc này khí thế
bừng bừng, ngay cả Tô Tuệ sớm chiều sống chung cũng cảm thấy thật xa
lạ.
Nam sinh kia không muốn lùi bước: “Nói xong rồi!”
Tô Thành cười nhạt, lạnh giọng nói: “Tương lai của Tô Tuệ không cần
cậu phải bận tâm, tôi có tiền, tôi nguyện ý nuôi em ấy cả đời.”
Mấy nữ sinh vây xem lập tức ồ lên cảm thán.
Có anh trai tốt thế này, y như lời Tô Tuệ vừa nói, bọn họ động tâm mất
rồi, chỉ tiếc là nhà mình không có anh trai thôi.
Tô Tuệ cũng không ngờ anh lại nói vậy, dù sao bình thường anh cũng
không đối xử với cô đặc biệt như vậy, nhưng mà khi nghe thấy những lời
này, trong lòng cô vẫn dễ chịu vô cùng.
Cô là người rất dễ thỏa mãn.
Tô Tuệ nhanh chóng phụ họa: “Ừ, nhà tôi giàu, cũng nguyện ý nuôi tôi
cả đời đó, mắc cái quái gì lại trù ẻo tôi cả đời này không lấy được chồng,
cậu về soi gương xem lại cái bản mặt đầy ghen ghét của mình đi.”
Cô đã hiểu rõ mấy điều này từ lâu rồi.
Cho dù cả đời này cô không lấy chồng, ba Tô chắc chắn sẽ không có ý
kiến gì, cho dù không gả cho ai thì cũng không thể để mình chịu ấm ức,
thiệt thòi được.
Tô Tuệ thật không ngờ trên thế giới này lại có người mặt dày như vậy,
đúng là được mở mang tầm mắt, vốn cô chỉ cho rằng cậu ta là người thích
mình mà thôi, nhưng bây giờ mấy lời nói của đối phương thật khiến cô
buồn cười hết sức.
Nam sinh kia nói không lại hai người họ, trực tiếp bỏ về, bó hoa trong
tay cũng bị ném xuống đất, dùng sức rất mạnh.
Dì quản lí trong đám đông không nhịn nổi nữa, lớn tiếng quát: “Cậu kia,
mau dọn hoa của mình nhanh lên, ném xuống đất thế này còn phù hợp
với đạo đức nơi công cộng không hả, đã là sinh viên rồi mà còn xả rác bậy
bạ vậy nữa à.”
Nam sinh kia vừa mới bước đi đã lật đật quay lại, nhặt bó hoa lên, trên
mặt như bị dọa sợ giật mình.
Hôm nay cậu ta đã đánh cược với bạn cùng phòng của mình, xem thử
có thể theo đuổi thành công một trong mấy hoa khôi ở khoa Ngoại ngữ
không, vốn cậu ta cũng chỉ nghĩ tình huống xấu nhất là bị từ chối thôi,
không ngờ lại còn mất mặt thế này.
Tô Tuệ nhìn theo bóng lưng bỏ đi của cậu ta, cảm thấy thật mơ hồ:
“Khó hiểu thật, khả năng chịu đựng tâm lý kém như vậy mà còn tính đến
chuyện tỏ tình công khai trước bàn dân thiên hạ thế này, nếu như bị từ
chối có khi nào cậu ta bay thẳng lên trời luôn không?”
Mọi người xung quanh đều đồng loạt nghĩ thầm, là do cậu độc miệng
quá thôi.
Mấy câu nói của Tô Tuệ đã đâm thẳng vào lòng nam sinh kia, nếu là
người bình thường thì đã từ bỏ ngay lúc đầu rồi, để không phải tự rước
nhục về mình.
Nhân vật chính vừa đi, đám đông cũng lập tức tản ra, đến đây hóng
chuyện xong rồi, mấy chuyện sau đó cũng không còn hấp dẫn nữa.
Tô Thành nói: “Đừng có suy nghĩ nhiều quá.”
Tô Tuệ nhếch mép, “Tôi còn tưởng sức chiến đấu của cậu ta mạnh lắm,
ai dè đâu chỉ là một tên cặn bã, làm tôi phí lời ghê nơi.”
Tô Thành rũ mắt nhìn cô, “Xem ra cậu vẫn miệng hạ lưu tình [1] với tôi
rồi.”
[1] Thủ hạ lưu tình nghĩa là nương tay, Tô Thành đổi từ tay – thủ thành
miệng.
Bình thường cô cũng chỉ khiến anh bị cứng họng chừng hai câu, không
gièm pha gì anh, phần lớn chỉ toàn là mấy hành động, ví dụ như trừng
mắt với anh chẳng hạn.
Lúc còn học cấp ba, cô còn lén nói xấu anh với bạn thân của mình, Tô
Thành vẫn còn nhớ rõ hôm đại hội thể dục thể thao kia.
Trong lòng anh thở dài thườn thượt.
“Đúng rồi.” Tô Tuệ đắc ý, hơi ngửa đầu nhìn anh, “Tôi muốn đi ăn cơm,
cậu mời nhé.”
Tô Thành nói: “Ừ.”
Anh đưa tay sờ lên mũi cô.
Tô Tuệ cũng không né tránh, chỉ trừng mắt nhìn anh, chợt nhớ ra anh
vẫn đang cầm tay cô, cô nhanh chóng rụt tay lại, “Đi thôi.”
Ánh mắt Tô Thành lướt qua tay mình, trong đôi mắt đen kịt không rõ
cảm xúc, anh hơi nhếch môi: “Ừ.”
Anh dẫn Tô Tuệ đến một quán đồ ăn Tây.
Tô Tuệ rất ít khi ăn đồ Tây, không phải là không thích ăn, trước kia cô
cũng hay đi ăn thịt nướng, ăn lẩu với bạn của mình, nhưng Tô Thành cứ
lải nhải mấy món này không tốt cho sức khỏe, nói riết mà cô chẳng thể
phản bác lại được câu nào.
Bây giờ đi ăn chung với anh, cũng chỉ có thể ăn mấy món bình thường
thôi.
Đột nhiên Tô Tuệ có cảm giác như quyết định của mình không hay lắm
thì phải, cô vốn đã định sẽ đi ăn món lẩu nổi tiếng nhất ở quán gần đây,
nhưng bây giờ đã bị lỡ mất cơ hội rồi.
Tô Thành gọi đồ ăn cho cả hai.
Món vẫn chưa được dọn lên, Tô Thành nói: “Sau này đừng nói chuyện
với kiểu con trai như vậy nữa.”
Tô Tuệ mất hứng: “Tôi cũng có quen cậu ta đâu, không biết tự dưng ở
đâu xuất hiện nữa, tôi chả thích nghe câu này của cậu chút nào.”
Tô Thành điềm tĩnh nói: “Không thích nghe cũng phải nghe.”
Tô Tuệ: “...Bộ cậu không thể nói câu gì có ích hơn được à?”
Đúng lúc đó món bò bít tết được mang lên, Tô Thành giúp cô cắt thịt,
ấm giọng nói: “Còn lời nào có ích hơn nữa, cậu nghe rõ chưa, với lại
không được sờ loạn lên thân thể của đàn ông.”
Tô Tuệ nghe xong liền vui vẻ, “Ồ, cậu ngại hả?”
Tô Thành ngừng tay, liếc nhìn cô một cái, “Đàn ông trưởng thành đều
có dục vọng, không chịu nổi bị người khác châm ngòi đâu.”
Tô Tuệ: “...”
Cô khẽ nghiêng người trên ghế ngồi, lén lút nhìn qua cơ thể của Tô
Thành, thật ra lúc cô sờ anh, cô không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây
giờ bị anh nhắc như vậy, tự nhiên cô thấy dáng người của anh cũng
không tệ.
Tô Thành đưa dĩ bò bít tết qua, “Đừng nhìn nữa.”
Nhìn nữa anh lại muốn phản ứng nữa rồi.
Tô Tuệ thu hồi ánh mắt, “Nhìn cậu cũng có rơi mất miếng thịt nào đâu.”
Cô thoải mái hưởng thụ ăn hết phần bò mà Tô Thành đã chuẩn bị sẵn
cho mình, cho tới giờ cô đều không suy nghĩ sâu xa tại sao Tô Thành lại
chăm sóc cô nhiều như vậy, giống như những việc này đều là hiển nhiên
vậy.
Tô Thành không trả lời cô, chỉ nói: “Ăn đi.”
Lúc sắp ăn xong, phục vụ mang lên một phần bánh ngọt, trang trí mấy
lớp hoa quả màu hồng đỏ vô cùng bắt mắt.
Tô Tuệ hỏi: “Cậu gọi à?”
Tô Thành lắc đầu: “Không phải.”
Phục vụ mỉm cười, “Hôm nay là sinh nhật của chủ quán, cho nên mỗi vị
khách đều được tặng quà ạ, vì thấy hai vị là đôi tình nhân nên chúng tôi
đã đặc biệt chuẩn bị bánh ngọt dành cho hai vị.”
Tô Tuệ lúng túng: “À, cảm ơn anh, nhưng chúng tôi không phải người
yêu.”
Phục vụ cũng sững người, hoàn hồn nói: “Vậy để tôi đổi thành món
khác, xin lỗi vì đã hiểu lầm ạ.”
Anh ta rõ ràng nhìn thấy hồi nãy chàng trai này chăm lo cho đối
phương, giống y như mấy cặp đôi đến đây ăn thường làm vậy, nên anh ta
cũng cho rằng hai người là mối quan hệ đó.
Tô Thành thản nhiên nói: “Không cần rắc rối vậy đâu.”
Tô Tuệ bị anh nói như vậy cũng nghĩ lại một chút, trả lời: “Không sao
đâu, bánh ngọt cũng đã mang lên rồi, đổi cái khác lại phiền đến mọi người
nữa.”
Phục vụ vội vàng đặt bánh ngọt lên bàn, sau đó rời đi, trong lòng nghĩ
sau này phải hỏi kỹ khách trước mới được, không thể để tình trạng xấu
hổ như vừa rồi xảy ra nữa.
Tô Tuệ không thể chờ thêm giây phút nào, nhanh tay chia bánh ra,
“Chia cho cậu một nửa.”
Tô Thành nhìn cô nhét hết một miếng bánh vào miệng, trên môi dính
chút vệt kem tươi và sốt hoa quả, hòa lẫn vào nhau, tạo nên nét đẹp vô
cùng đáng yêu.
Cô cũng nhận ra, duỗi đầu lưỡi liếm liếm.
Yết hầu Tô Thành bỗng di chuyển.
Ánh mắt anh tối lại, cúi đầu nhìn phần bánh ngọt trước mặt mình, phần
hoa quả và sốt ngọt đã bị Tô Tuệ dành hết, vì thế phần của anh ít đến
thảm thương.
Tô Thành lại hơi buồn cười.
Tô Tuệ đã thỏa mãn cơn thèm, thúc giục anh: “Cậu mau ăn đi, bánh
ngọt của quán này ngon lắm đó, đừng để người ta thất vọng.”
Tô Thành ngước mắt nhìn cô.
Sau khi ăn xong, Tô Tuệ lau miệng rồi nói: “Đúng là ăn no cái là thoải
mái liền, sau này chắc tôi phải hạn chế về ký túc xá mới được.”
Để không xảy ra chuyện giống hôm nay nữa.
Tô Thành gật đầu: “Ừ.”
Dù sao trong chung cư cũng chỉ có hai người họ, dành thời gian ở đó
càng nhiều càng tốt, để cô sớm thích ứng với cuộc sống chỉ có riêng hai
người.
Ra khỏi quán, Tô Tuệ lại nhận được điện thoại của Chu Khả Tâm: “Tớ
có thấy cậu ra ngoài với anh trai của cậu, vậy tên kia không làm gì ấy
chứ?”
Tô Tuệ nói: “Cậu ta thì làm được gì, đừng nhắc đến tên đó nữa, tớ mới
ăn cơm xong, chiều nay chắc không về ký túc xá được rồi, mai đến lớp
gặp sau nha.”
Chu Khả Tâm đáp: “Tớ biết rồi.”
Tô Tuệ cúp máy, vui vẻ theo sát Tô Thành về chung cư.
Chuyên ngành của cô thật ra có rất nhiều tiết, nhưng mà mấy tiết chính
cũng không có bao nhiêu, hơn nữa hoạt động bên xã đoàn ngày càng ít,
thời gian cũng dư dả nhiều hơn.
Tô Tuệ nằm trong phòng ngủ trưa, mãi cho tới chiều tối mới tỉnh giấc,
mơ mơ màng màng mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Cô thoáng chốc sáng mắt, thanh tỉnh cả người.
Trên Wechat có không ít mấy câu chuyện phiếm, bắt đầu từ lúc xế
chiều tới giờ.
Trương Nhiên Nhiên: “@Tô Tuệ, trên diễn đàn bây giờ vẫn đang bàn
tán chuyện hôm nay kìa, sao cậu chẳng vào nói gì mà đã thoát ra rồi.”
Chu Khả Tâm: “Đúng vậy, cả cái tên dám mắng Tô Tuệ đâu rồi, chắc tên
đó chỉ được cái to mồm thôi quá.”
Trương Nhiên Nhiên: “Tên đó yếu đuối quá, hơn nữa không phải là Tô
Tuệ nhà mình không dám lên tiếng, mà là do tên đó hắt nước bẩn trước,
dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.”
Hai người họ nhắn với nhau đến mấy trăm tin, Tô Tuệ xem lướt qua
một hồi.
Trên diễn đàn mấy ngày nay chẳng có chuyện gì đặc biệt, chỉ đơn giản
là mấy vấn đề nhỏ lẻ trong trường, hôm nay chuyện có kẻ tỏ tình công
khai lại thú vị thu hút không biết bao nhiêu người.
Tô Tuệ nhìn thấy hình của mình đính ở đầu bài, lúc đó cô đang sờ tay
lên người Tô Thành, thoạt nhìn có chút tùy tiện.
Cô không dám để Tô Thành nhìn thấy, đỡ phải nghe anh thuyết giáo
nữa.
Tô Tuệ đóng điện thoại lại, ngoan ngoãn ăn cơm, cô thấy dáng vẻ ngồi
ăn của mình cũng khiêm tôn, biết điều lắm rồi, hơn nữa là ăn no thật, chứ
không phải chỉ ăn được một tí rồi nghỉ.
Ăn xong bữa cơm, cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Điện thoại trong túi quần run lên, là Trương Nhiên Nhiên gọi tới, “Có
người bên khoa Công nghệ thông tin định tổ chức buổi họp mặt hữu nghị
với ký túc xá bên mình, cậu muốn tham gia không?”
Tô Tuệ lột vỏ kẹo bỏ vào miệng, hương trái cây ngập tràn: “Hửm,
nhưng tớ đâu có liên quan đâu, dù sao tớ cũng không còn ở ký túc xá nữa,
ba người các cậu muốn đi thì đi đi, có khi gặp được trai đẹp thì sao.”
Tô Thành đi từ phòng bếp ra, chỉ nghe thấy nửa câu sau của cô.
Anh hỏi: “Cậu muốn tham gia buổi họp mặt hữu nghị?”
Tô Tuệ giật mình, “Là họp mặt hữu nghĩ giữa các ký túc xá thôi.”
Thật ra cô không hứng thú với mấy buổi họp mặt này lắm, cho nên hồi
nãy mới bảo mấy người Trương Nhiên Nhiên đi, hơn nữa bây giờ cô cũng
đang bị ám ảnh bởi chuyện hẹn hò.
Chẳng hạn như nam sinh tai họa hôm nay.
Ánh mắt Tô Thành xa xôi, “Hôm nay cậu gọi tôi là anh trai.”
Tô Tuệ ừm hửm: “Gọi cậu vậy thì sao?”
Lần đầu tiên cô thừa nhận anh là anh trai của mình trước mặt anh, lẽ ra
anh phải vui mừng mới đúng, dù sao mấy năm qua cô vẫn chưa chấp
nhận mà.
Có lẽ vì chuyện lần trước nên Tô Tuệ mặc váy ngủ có thắt lưng, nhìn bề
ngoài rất bình thường, thậm chí còn hơi giống mấy bộ đồ ngủ đáng yêu
mà học sinh cấp ba thường mặc.
Quả thực là đề phòng đến cực điểm.
Tô Thành duỗi tay, đầu ngón tay đặt dưới cằm cô, vì đang ở nhà nên Tô
Tuệ xõa tóc, mái tóc mềm mại đen bóng sượt qua mu bàn tay của anh, làn
da trắng sáng.
Tô Tuệ sững sờ, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Làn da của cô mịn màng, y như trứng gà đã bóc vỏ, Tô Thành không
khỏi siết tay lại một chút, nhìn người trước mặt khẽ nhíu mày.
Anh thả lỏng tay, thấp giọng hỏi: “Đau hả?”
Tô Tuệ thật muốn đập anh một cái quá, “Tô Thành, cậu điên rồi à?”
Đối phương không hề buông tay, nghe thấy âm thanh thanh thúy vang
lên, mu bàn tay của Tô Thành bị cô khẽ nhẹ hơi ửng hồng.
Tô Thành cúi đầu nói: “Đừng tham gia buổi họp mặt hữu nghị đó.”
Tô Tuệ trở người, nói: “Tôi không tính đi, tai cậu nghe sao vậy chứ, còn
trẻ mà tai đã có vấn đề rồi.”
Tô Thành bị cô trào phúng đã quen, không hề có cảm xúc gì, sau mấy
giây nhìn cô chằm chằm mới lên tiếng: “Tôi không muốn làm anh của
cậu.”
Tô Tuệ nghe xong liền tức giận, “Tôi vất vả lắm mới gọi cậu một tiếng
anh mà cậu lại không muốn, Tô Thành, cậu thích bay thẳng lên trời luôn
phải không! Còn không buông tay ra là tôi đánh cậu đó!”
Xem ra không gọi vẫn tốt hơn.
Cô đang ngậm kẹo nên nói chuyện không rõ lắm, đôi lúc còn có thể
nhìn thấy viên kẹo nho nhỏ kia ẩn hiện trên đầu lưỡi của cô.
Tô Thành nhìn thấy vậy liền cúi đầu cắn xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.