Giả tiếng mèo? 
Tại sao phải giả tiếng mèo? Nhạc Nha đang ngập ngừng khó hiểu, nghe thấy tiếng mèo con kêu liền biết ý của anh là gì, “Không được.” 
Cô cũng có phải là mèo đâu, bắt chước mèo kêu làm gì. 
Da mặt của Nhạc Nha mỏng, ý tứ của Trần Dạng không thể nào rõ hơn, nhất thời cả khuôn mặt của cô ửng hồng, khiến cô xinh đẹp hơn vạn phần. 
Trần Dạng nhìn cô, “Không kêu thật à?” 
Anh chỉ vào cái hộp nhỏ, mèo nhỏ bên trong vô cùng vui vẻ gọi anh, nhìn bộ dạng của anh như muốn ôm mèo đi, tay của anh cũng bắt đầu cử động rồi. 
Nhạc Nha vừa hâm mộ lại vừa ghen tức, thật muốn nhanh tay cướp mèo nhỏ đi, nhưng tốt xấu gì một phần cũng là nhờ Trần Dạng giúp cô, hơn nữa anh còn bỏ ra nhiều công sức hơn cả cô. 
Cô không thể qua cầu rút ván như vậy được. 
Trần Dạng quan sát khuôn mặt đang nhíu mày của cô, xoắn xuýt cả buổi trời mới nhỏ giọng meo meo hai tiếng, không căng tai ra thì không thể nghe thấy được. 
Anh được một tấc lại muốn tiến một thước, “Không nghe thấy.” 
Nhạc Nha hơi tức trong người, suy nghĩ sao đó rồi trực tiếp túm lấy áo anh kéo xuống, Trần Dạng thuận thế cúi người xuống gần cô. 
Cô ghé sát lỗ tai của anh, “Meo meo meo.” 
Giọng cô rất lớn, lần này anh thật sự nghe thấy rõ ràng. 
Trong lớp học thoáng cái yên tĩnh trở lại. 
Trần Dạng là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng lại, vô thức vuốt vuốt vành tai, nhưng không có gì bỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nguyet-nha/729813/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.