“Biểu tỷ, tỷ sao thế, sao lại quỳ dưới đất làm gì, thanh y nam tử kia là ai vậy, tỷ quenngười đẹp như thiên tiên đó sao?” Lục Vô Song tiến lên, đỡ lấy thân hình đang run rẩy lợi hại của tôi trên đất.
Tôi đứng lên nhìn nàng cười khổ 1 cái: “Tiểu Song, nếu biểu tỷ bị người ta đánh chết, muội có cứu ta không?”
“Biểu tỷ nói gì vậy? Tỷ là người thân duy nhất còn lại trên đời của muội,muội không cứu tỷ thì cứu ai kia chứ? Dù cho có chết, muội cũng nhấtđịnh cứu tỷ.” Lục Vô Song nghĩa khí đầy mình, vỗ ngực nói. “Nhưng mà ailà người muốn đánh chết tỷ kia chứ? Chẳng phải Lý Mạc Sầu, đã bị thanh y nam tử lợi hại kia đánh cho bỏ chạy trối chết rồi sao?” Lục Vô Song,khó hiểu, nhíu mày trầm tư.
“Chính là cái người “lợi hại” đã đánh đuổi Lý Mạc Sầu.” Tôi muốn khóc, rất muốn khóc, nhưng nước mắt không rơi nỗi.
Thanh y nam tử không chỉ lợi hại mà còn là cực kỳ lợi hại nữa là đằng khác.Người là nam nhân trên đời cái gì cũng biết (trừ sinh con thôi),cái gìcũng giỏi (giỏi nhất là trừng phạt người). Cầm kỳ thi họa đối với ngườilà chuyện cỏn con. Múa kiếm, thổi tiêu, đánh đàn như thú tiêu khiển. Ythuật, kỳ môn độn giáp, không việc gì làm, nên nghiên cứu chơi. Khuônmặt đẹp hơn thiên tiên của mình cùng 1 khúc “Bích Hải Triều Sinh” làmđiên đảo chúng sinh. Đông Tà Hoàng Dược Sư, sư phụ của tôi. Bất cứ 1 côgái trên thế gian này, chỉ ước ao được nhìn thấy người 1 lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-than-dieu/2245127/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.