Bên ngoài đống đấtđứng sừng sững 1 đạo cô áo vàng, tay phải cầm ngang cây phất trần, giólay động tay áo, chính là Lý Mạc Sầu. Lục Vô Song vừa thấy thì giậtmình, đứng dậy rút kiếm ra. Nhưng Lý Mạc Sầu vẫn đứng im, không động.Như đang nghe tiếng tiêu của tôi. Rồi cất tiếng ca, âm điệu thê lươngnhư nỗi lòng của bà:
“Hỏi thế gian,
Tình là vật gì.
Mà khiến sinh tử tương hứa.
Trời Nam đất Bắc đôi nơi,
Cánh chim rũ mỏi mấy hồi hàn ôn.
Vui ân ái, biệt ly buồn.
Si tình nhi nữ khởi nguồn bi hoan.
Tiếng xưa xa khuất mây ngàn dặm.
Về đâu bóng lẻ Thiên Sơn tuyết chiều.”
(Lưu ba)
Trong tiếng ca của Lý Mạc Sầu có kèm theo nội lực, khiến cho người nghe taiù, đầu choáng. Lục Vô Song sắc mặt trắng bệch, ngồi bệch xuống đất, haitay ôm đầu, có vẻ rất khổ sở. Dương Quá tuy nội lực thâm hậu nhưng cũngkhông thể chống chọi lại tiếng ca của Lý Mạc Sầu.
Đấu âm lực sao? Ta chơi với bà. Nói đến âm nhạc khiến người ta nghe mà phát điên, thìtôi giỏi nhất. Tiếng tiêu bài “Lưu Ba” lại vang lên, nhưng giai điệu bịtôi chế biến, nghe có chút hỗn loạn, còn có chút chói tai, nhưng mặc kệmiễn đối kháng được với tiếng ca thê lương của Lý Mạc Sầu là được rồi.
Tôi nội lực không thâm hậu bằng bà ta, nên trong chốc lát kiệt sức, có chút chật vật, Dương Quá thấy vậy cũng cao giọng ca theo để trợ thế.
Lý Mạc Sầu càng ca vút lên, kèm theo tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ngao-than-dieu/2245128/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.