Chương trước
Chương sau
Lãng Minh được đưa đến văn phòng của Liêu Hiểu Đạt và Tần Thiên Lăng cũng biết điều đó.

"Bác có chuyện gì muốn cho cháu biết ạ?"

"Đây...cháu xem video này đi. Được lấy từ CCTV."

Lãng Minh chăm chú nhìn thì thấy Tần Thiên Lăng xuất hiện với một cây súng trên tay. Và đúng thật, năm đó, bố Lãng Minh đã chết vì một viên đạn ở bụng.

Thấy gương mặt thất thần của Lãng Minh nên Liêu Hiểu Đạt vô cùng đắc ý.

"Bác lấy thứ này ở đâu vậy?"

"Là...là...bác nhận được từ cảnh sát."

"Vậy sao?"

"Lãng Minh, cháu đã kết hôn với Tần Thiên Lăng. Bác không chắc đó là quyết định đúng."

"Có thể là không phải anh ấy mà."

"Cháu vẫn không tin là cậu ta làm? Vì Tần Thiên Lăng là chồng cháu."

"Không phải. Chỉ là cháu có một niềm tin chuyện này không liên quan đến Tần Thiên Lăng. Đoạn video chỉ là trùng hợp thôi."

"Bác không nói suy nghĩ của cháu là sai. Nhưng vẫn có khả năng là cậu ta."

"Cháu hiểu rồi...cảm ơn bác rất nhiều."

Lãng Minh rời đi. Liêu Hiểu đạt nói.

"Vẫn không lừa được cậu ta."

Lãng Minh vừa đến gần cửa công ty thì Tần Thiên Lăng đã chờ sẵn ở đó.

"Em đi đâu trong giờ làm việc?"

"Nếu anh muốn trừ lương của tôi thì cứ việc."

"Anh không có ý đó. Anh chỉ muốn mỗi khi em đi đâu, nói với anh một câu."

"Tại sao tôi phải làm vậy?"

"Anh ra ngoài cũng báo với em."

"Đợi tôi gom được tiền trả cho anh. Chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Đến lúc đó cũng không cần phải báo cáo với anh chuyện gì.

Tần Thiên Lăng đưa mắt lên trên.

"Tiểu Minh...cẩn thận."

Tần Thiên Lăng lao ra kéo Lãng Minh vào trong lòng anh ôm lấy. Thân thể Lãng Minh được Tần Thiên Lăng che chở.

Từ trên cao có một chậu cây rơi xuống. Tần Thiên Lăng hướng lưng về phía đó, tay ôm chặt Lãng Minh.

"Tiểu Minh...em không sao chứ?"

Lãng Minh phát đơ, không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Anh ôm tôi làm gì?"\_Lãng Minh đẩy Tần Thiên Lăng ra

Lãng Minh nhìn xuống đất.

"Mấy thứ gì đây? Là anh giở trò sao?"

"Anh không có..."\_Tần Thiên Lăng giấu cái lưng đau của anh

"Anh bị làm sao vậy? Xoay người lại đây."

"Thiệt là..."\_Lãng Minh kéo Tần Thiên Lăng vào văn phòng anh

"Thuốc này...Tự bôi đi."

Lãng Minh bước đi. Tần Thiên Lăng nắm lấy cổ tay Lãng Minh.

"Có thể giúp anh không?"

"Tôi không thể. Anh tự mà làm đi."

Lãng Minh hất tay Tần Thiên Lăng quay về phòng Đặng Tiêu Tư.

Tần Thiên Lăng bất lực, cái vai đau của anh càng đau hơn. Sau đó, anh điện thoại cho Đặng Tiêu Tư xem camera để điều tra ai làm.

Tiếp theo đó, anh tự cởi áo, khó khăn bôi thuốc. Sau một hồi, vẫn chưa bôi được. Tự dưng, Lãng Minh mở cửa bước vào.

"Em..."\_Tần Thiên Lăng bất ngờ

"Anh bôi thuốc chưa?"

"Vẫn chưa..."

Lãng Minh tiến lại giật lấy lọ thuốc.

"Vì anh đã bị thương vì tôi. Tôi không thể bỏ mặc anh được. Chỉ có vậy thôi...thật đấy."\_Lãng Minh giúp Tần Thiên Lăng bôi thuốc

Tần Thiên Lăng chỉ nhìn Lãng Minh mà cười.

"Cười gì đấy?"

"Em dễ thương thấy đó."\_ Tần Thiên Lăng đặt tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãng Minh

"Ai cho anh chạm vào tôi?"

Lãng Minh lập tức chạy ra ngoài.

"Vẫn còn giận sao?"\_Tần Thiên Lăng thở dài

Đặng Tiêu Tư bất ngờ khi Lãng Minh bước ra từ văn phòng Tần Thiên Lăng. Anh chậm chậm bước vào.

"Boss Tần, camera quay lại có một người đàn ông bịt mặt, giả làm lao công cho công ty chúng ta. Người đó ném chậu cây từ sân thượng xuống và Liêu Nhất Vỹ là người xúi giục anh ta."

"Lần này...cô ta hành động lỗ mãng rồi. Cậu tìm cách gì đó sa thải cô ta đi."

"Thật sao? Còn Liêu Hiểu Đạt?"

"Không cần lo."

"Vâng...trước hết, tôi nên chuyển cô ta bộ phận khác."

"Vậy qua bộ phận của tên Hắc Thần Doãn."

"Vâng..."

Đặng Tiêu Tư rất nhanh gọn, chuyển bộ phận của Liêu Nhất Vỹ ngay trong buổi chiều đó.

Anh trở về phòng mình thì thấy Lãng Minh chuẩn bị tan làm. Anh quay đầu, đi về phía văn phòng Tần Thiên Lăng.

"Boss...Lãng Minh sắp tan làm."

"Giữ chân cậu ấy giúp tôi."\_Tần Thiên Lăng nhanh chóng đi lấy xe

Đặng Tiêu Tư giả vờ bình thản, bước vào phòng.

"Lãng Minh, em tan làm hả?"

"À...vâng, 5h chiều rồi."

"Ừm cũng đúng nhỉ."

"Có chuyện gì nữa không?"

"Không có..."

Lãng Minh bước khỏi văn phòng mấy bước lại gặp Hắc Thần Doãn.

"Cậu tan làm à? Trùng hợp thật."

"Tại hôm nay, tôi muốn nghỉ sớm."

"Có cần tôi đưa cậu về không?"

"Không cần đâu, phó chủ tịch."

"Tôi cho cậu đi nhờ một đoạn thôi. Không phải ngại."

"Tôi còn về cùng với một người bạn."

"Không sao...tôi đưa cả hai về luôn."

Tần Thiên Phong đang định qua văn phòng Tần Thiên Lăng thì bắt gặp Lãng Minh và Hắc Thần Doãn.

"Hơi...xem ra anh trai tôi không những không dỗ được chị dâu mà còn có một đối thủ cản đường nữa."

Tần Thiên Phong chạy vèo vào văn phòng dọn đồ, tan làm. Lúc đó, Lãng Minh đã rủ thêm Tử Hạ Vũ cùng Hắc Thần Doãn ra trước cửa công ty.

Tần Thiên Phong thấy thế, chạy lại.

"Minh ca ca, sao anh rủ cả anh Hạ Vũ của em đi chung với tên này?"\_Tần Thiên Phong

"Này...này phó chủ tịch lớn tuổi hơn cậu đó, nói năng cho lịch sự. Với lại...là ai của cậu?"\_Tử Hạ Vũ ra mặt

Ngay lúc đó, Tần Thiên Lăng chạy xe đến. Anh mở cửa xuống xe.

"Tiểu Minh, anh đưa em về."

"Không cần...Tôi đi cùng với phó chủ tịch rồi."

Lãng Minh bước đi. Hắc Thần Doãn vui mừng chạy theo.

"Để tôi đi lấy xe đưa cậu về."

Tần Thiên Lăng khó chịu.

"Em cứ việc ngồi xe của cậu ta. Mặc kệ em."\_Nội tâm Tần Thiên Lăng

Lãng Minh và Hắc Thần Doãn bỏ đi. Tử Hạ Vũ chỉ đứng ngơ.

"Còn tôi thì sao?"

"Tử Hạ Vũ lên xe."\_Tần Thiên Lăng

"Đưa cả em về nữa."\_Tần Thiên Phong cũng lên xe Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng chạy thẳng đến nhà Tử Hạ Vũ. Anh sốt ruột, mở cửa xe bước ra, đợi Lãng Minh.

"Anh trai...coi anh lo lắng chưa kìa?"

"Cậu im ngay."

"Đấy...không lo giữ chị dâu cho chặt vào. Bị người ta cướp đi mà không làm gì được."

"Tử Hạ Vũ, cậu làm cho thằng nhóc đó im lặng. Nếu không tôi trừ lương cậu."

"Tôi hiểu rồi."

"Cậu im lặng cho tôi."\_Tử Hạ Vũ bạo lực bịt miệng Tần Thiên Phong lại

Sau đó một lát, một chiếc xe khá sang trọng chạy tới. Lãng Minh và Hắc Thần Doãn bước xuống.

"Lãng Minh, cho tôi xin số điện thoại của cậu để có gì còn liên lạc."

"À vâng..."

Tần Thiên Lăng đứng mà cau mày.

"Tên đó xin là cho liền. Bị ngốc hả?"\_
Tần Thiên Lăng phàn nàn một mình

"Lãng Minh, tôi có thể vào nhà uống cốc nước không?"

"À...được, phó chủ tịch. Mời anh."

"Tử Hạ Vũ, dẫn tôi vào nhà."

"Vâng..."

Khoảng cách gần hơn với cánh cửa nên Tần Thiên Lăng, Tần Thiên Phong, Tử Hạ Vũ vào nhà trước.

Sau đó, Lãng Minh và Hắc Thần Doãn bước vào. Tử Hạ Vũ thấy thế thì kéo Tần Thiên Phong đứng dậy.

"Phó chủ tịch...mời ngồi."

Tử Hạ Vũ kéo Tần Thiên Phong đi.

"Em không có chỗ ngồi sao?"\_Tần Thiên Phong nhìn xung quanh

"Cậu chịu khó đứng một chút."

"Ể...em có chỗ rồi."

Tần Thiên Phong ngồi lên giường Tử Hạ Vũ.

"Chỗ ngủ của anh thật là êm ái mà."

"Cái tên này...làm bẩn giường của tôi."

Tử Hạ Vũ hất Tần Thiên Phong xuống đất.

"Ngoan ngoãn ngồi dưới sàn đi. Bình thường...tôi vẫn ngồi như vậy."

Lãng Minh đi vào lấy có một cốc nước. Anh đem ra, Tần Thiên Lăng chộp lấy ngay mà uống mội hơi.

"À...tôi không cần uống nước cũng được."\_Hắc Thần Doãn

"Anh là con nít hả?"\_Lãng Minh

"Nói cậu kìa."\_Tần Thiên Lăng nhìn qua Hắc Thần Doãn

"Tôi nói anh đó."\_Lãng Minh liếc Tần Thiên Lăng

"Thì ai bảo em lấy có một cốc nước."
\_Tần Thiên Lăng lẩm bẩm

Bây giờ, nhà của Tử Hạ Vũ tuy đông người nhưng chẳng ai chịu nói chuyện. Tử Hạ Vũ đành lên tiếng.

"Hay chúng ta đi ăn tối đi."\_Tử Hạ Vũ

"Được...tôi cũng đói rồi."\_Lãng Minh

"Thế thì ăn ở đâu?"\_Tần Thiên Phong

"Quán gần đây...đi bộ là tới."\_Tử Hạ Vũ

"Phó chủ tịch...anh có muốn đi cùng không?"\_Lãng Minh

"Tất nhiên rồi..."\_Hắc Thần Doãn

Mọi người đứng dậy, bước ra khỏi cửa. Tần Thiên Lăng cứ thế lẻo đẻo theo Lãng Minh như một cái đuôi vậy.

Lãng Minh thấy bực bội, tránh đi chỗ khác nhưng cũng bị Tần Thiên Lăng đi theo. Lãng Minh mệt mỏi, không quan tâm nữa.

Cả 5 người tìm một góc trong quán rồi ngồi xuống. Quán đó thuộc hạng bình dân, thường các nhân viên văn phòng sẽ đến đó dùng bữa.

Tần Thiên Lăng tranh chỗ ngồi cạnh Lãng Minh. Trong bữa ăn, anh còn gắp xương cá ra hộ Lãng Minh.

Và sau đó, Lãng Minh đem phần cá đó cho Hắc Thần Doãn.

"Đây...cho anh. Có vẻ, anh không quen ăn loại cá này."

"Tôi cũng không rõ nữa."

Hắc Thần Doãn cười, Lãng Minh cười lại. Tần Thiên Lăng bực bội một mình.

Tự dưng, Tần Thiên Lăng gác chân lên chân Lãng Minh.

"Khá thoải mái..."\_Tần Thiên Lăng tỏ ra hài lòng

Không được bao lâu thì Lãng Minh trừng mắt với anh.

"Bỏ xuống."

"Không."\_Tần Thiên Lăng tiến lại gần thì thào vào tai Lãng Minh

Hai người đó coi mọi người xung quanh như vô hình. Họ cứ mãi cãi yêu nhau một lúc lâu.

Thấy Lãng Minh đã bực bội tột độ, Tần Thiên Lăng chuồn vào phòng vệ sinh. Hắc Thần Hoãn cũng đột ngột đi theo.

Tần Thiên Lăng chỉ định vào rửa tay rồi ra ngay nhưng anh bị Hắc Thần Doãn chặn lại.

"Anh buông tha cho Lãng Minh đi."

Tần Thiên Lăng trừng.

"Cậu là thá gì?"

"Tôi là bạn của Lãng Minh."

"Có rất nhiều kẻ muốn làm bạn với Tiểu Minh thật."\_Tần Thiên Lăng cười đểu

"Tôi biết anh là người ăn chơi. Và chẳng yêu thật lòng một ai cả. Lãng Minh là người tốt, em ấy xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn."

"Nói hay thật...đúng là đạo đức giả mà. Cậu đã biết Lãng Minh đã kết hôn với tôi nhưng còn tính tiếp cận em ấy làm gì?"

"Nhưng cậu ấy không yêu anh."

"Có thể em ấy không yêu tôi. Nhưng em ấy cũng không thích một thể loại như cậu."

Tần Thiên Lăng bước ra ngoài thì...

"Tại sao có khói? Cháy sao?"\_Tần Thiên Lăng trở vào lấy một cái khăn thấm nước để trước mũi

Do Hắc Thần Doãn và Tần Thiên Lăng trong vệ sinh nên không hay biết. Trước khi đám cháy lớn lên, tất cả mọi người đều được ra ngoài, ngoài trừ Tần Thiên Lăng và Hắc Thần Doãn.
\_Continue\_

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.