Lãng Minh đi về phòng Đặng Tiêu Tư cùng Hắc Thần Doãn.
"Phó chủ tịch, ngài đến đây làm gì?"
"Mặc kệ tôi."\_Hắc Thần Doãn rời đi
"Lãng Minh...chuyện gì vậy?"
"Mặc kệ em."\_Lãng Minh
Đặng Tiêu Tư đứng ngáo ngơ, cả thế giới không ai quan tâm anh. Tần Thiên Lăng lại xuất hiện ở phòng Đặng Tiêu Tư.
"Boss Tần, tôi nghĩ anh mau về văn phòng đi."
Tần Thiên Lăng đẩy cửa bước vào.
"Tôi sẽ làm việc ở đây."
"Phòng tôi bé lắm, không được đâu."
"Có được không?"\_Tần Thiên Lăng ra hiệu
"Được...được hết."
Tần Thiên Lăng ngồi xuống ghế, gần Lãng Minh. Lãng Minh không đoái hoài tới Tần Thiên Lăng.
"Tiểu Minh..."\_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh chẳng thèm lên tiếng.
"Tiểu Minh...tôi gọi em đó."
Lãng Minh nhìn qua Tần Thiên Lăng.
"Xin ngài hãy gọi tôi là thư ký Lãng."
"Em không sợ tôi nữa sao?"
"Tôi không sợ anh. Tôi ghét anh."
Đặng Tiêu Tư ngồi đằng sau mới là người sợ hãi. Tần Thiên Lăng và Lãng Minh cãi nhau, anh chắc chắn là người đầu tiên "lãnh đạn".
"Hai người đó cứ như thế?"\_Nội tâm Đặng Tiêu Tư
"Tiểu Minh, em nói trả tiền cho anh mà. Bây giờ, anh muốn đòi."
"Không có gì để đưa anh. Cho tôi tuần, chắc chắn trả hết nợ cho anh."
Tần Thiên Lăng cứng họng.
"Còn chuyện gì nữa không? Anh mau rời khỏi. Tôi chán ghét việc nhìn thấy anh rồi."\_Lãng Minh lạnh nhạt
"Em..."
"Mời...có cần tôi mở cửa cho không?"
"Không cần."
Tần Thiên Lăng bước đi với sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-minh-toi-bat-em-ve-lam-vo/3062368/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.