Đổng Ngạc Y Nhan nằm trong vũng máu, hơi thở thoi thóp, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, ánh mắt nhìn Cửu Tiên Hi như đang nói lời xin lỗi.
Tiên Hi, xin lỗi! Đáng lẽ ra ta không nên lợi dụng lòng tin của ngươi, để bây giờ cả hai đều chịu khổ!
Cửu Tiên Hi khóc hết nước mắt, tay vẫn không ngừng đập vào kết giới, dáng vẻ hiện lên sự thê lương khiến người ta đau lòng. Kết giới trong suốt in từng giọt máu của Cửu Tiên Hi trên đó, nhưng lại hoàn toàn không hề đả động đến Cửu U Hoàng hay ba người đang đứng nhìn.
"Chúng ta làm như vậy có phải hơi quá không?"
Lam Tiên nhìn những việc đang diễn ra trong tấm kính lớn. Trên khuôn mặt hiện lên sự không nỡ. Dù sao cũng là đứa con nàng dùng cả sinh mạng để bảo vệ, bình thường sủng ái còn không hết, bây giờ chứng kiến nữ nhi đau khổ như này, sao có thể không đau.
Năm người nhìn diễn biến trong kính, Cửu U Hoàng cũng hiện lên vẻ không nỡ, chỉ có Cửu U Huyền và Hàn Dạ Minh vẫn rất bình thường, thậm chí Hàn Dạ Minh còn lấy ra một giỏ quýt bóc đút cho nàng. Cửu U Huyền cũng rất hưởng thụ, lười biếng ngồi trong lòng hắn, há miệng chờ người nào đó đưa quýt vào trong miệng.
Sắc mặt Cửu U Hoàng đen lại. Hai phu thê bọn họ thì đứng ngồi không yên, còn muội muội này của hắn thì hay rồi, ngồi hưởng thụ người khác hầu hạ như đang xem kịch.
"Các ngươi xong chưa?"
"Ngươi vội cái gì? Các ngươi đã dậy dỗ Hi Nhi rất tốt, từ tu luyện, chiến đấu, nhưng lại chưa cho nàng trải nghiệm cảm giác thế nào là đau. Nên để cho nàng cảm nhận cái gì là đau thực sự, như vậy mới khiến nàng trưởng thành, sẽ không bị lợi dụng. Ca ca ngươi nên nhớ, trước khi chúng ta trở thành Thiên Đạo đã trải qua những gì! Hương vị của cuộc đời này, mỗi người nên trải nghiệm ít nhất là một lần!"
Cửu U Hoàng không nói nữa, hắn không phản bác nổi lời nàng nói, bởi nàng nói đúng. Hắn rất thương Hi Nhi, nhưng có vẻ như đã quên mất dậy Hi Nhi cách trưởng thành thật sự.
"Vậy tại sao người đóng phản diện trong kia lại là ta? Sao không để cho Hàn Dạ Minh? Lúc ở Tinh Phong Đại Lục, hắn gây ra không ít nỗi sợ, để hắn làm là thích hợp nhất!"
Cửu U Hoàng chỉ vào Hàn Dạ Minh, Hàn Dạ Minh còn không thèm nhìn Cửu U Hoàng lấy một cái, tiếp tục công việc của mình.
"Ta nghỉ hưu rồi. Việc hiện tại của ta là nuôi A Cửu!"
Cửu U Hoàng lần nữa đen mặt. Nghỉ hưu, vậy mà cũng nói được!
Hàn Dạ Minh ôm Cửu U Huyền trong lòng, hắn cảm thấy nàng gầy quá, ôm không có chút thịt nào. Nhất định phải vỗ béo thật tốt... rồi thịt!
Cửu U Huyền chống cằm nhìn sang người đứng bên cạnh, khẽ cười nói.
"Đổng Ngạc Y Nhan, ngươi thấy sao?"
Đổng Ngạc Y Nhan nhìn Cửu Tiên Hi đau khổ trong kính, đôi mắt đã ướt đẫm.
"Nếu ta từ bỏ Ám Giới, các ngươi sẽ để bọn ta ở bên nhau chứ?"
"Tại sao ngươi lại muốn từ bỏ Ám Giới, từ bỏ đi quê hương của mình?"
Cửu U Huyền không bất ngờ lắm với câu hỏi này. Đổng Ngạc Y Nhan nhìn nàng.
"Nếu như không làm vậy, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Bọn họ sinh ra là địch, nàng bây giờ lại phải lòng địch nhân của mình. Muốn ở bên cạnh Cửu Tiên Hi, ngoại trừ từ bỏ đi gốc gác của mình thì còn cách nào sao?
"Ngươi đang nghĩ sai một điểm. Kẻ thù của bọn ta là Ám Đế, không phải Ám Giới! Ám Giới là một phần của vũ trụ này, Ám Đế biến mất Thiên Địa sẽ chọn một người xứng đáng lên thay! Ám Đế năm đó phát động chiến tranh, đây là điều mà cả hai phe đều không mong muốn!"
Lúc đầu nàng cảm thấy tình là một thứ gì đó vừa phức tạp vừa phiền phức. Ám Đế vì tình mà từ yêu sinh hận, phát động chiến tranh. Cửu U Hoàng cũng vì chữ tình mà đặt cược mạng sống của mình. Nhưng giờ nàng thì sao, không phải nàng cũng bị đính vào đấy thôi.
Đặt chân vào mới biết, hóa ra nó cũng không giống như nàng nghĩ!