Đổng Ngạc Y Nhan ngẩn người nhìn Cửu U Huyền, rồi nở một nụ cười tự giễu. Giờ nghĩ lại, ân oán kéo dài hàng trăm vạn năm nay không khác gì một vở kịch.
Đúng vậy, làm gì có ai mong muốn chiến tranh nổ ra. Bao nhiêu năm nay, chỉ vì Ám Đế mà ai cũng coi Ám Giới là địch. Ám Đế đúng là người đứng đầu Ám Giới nhưng không có nghĩ là có thể đại biểu toàn bộ. Lỗi lầm hắn gây ra sớm muộn cũng sẽ có người diệt trừ hắn. Nhưng mà bọn họ, những người đột nhiên bị lôi vào cuộc chiến vô nghĩ đồng thời cũng phải gánh chịu tội lỗi.
Người Ám Giới sinh ra là những con người thiện chiến, mạnh mẽ, tính tình cũng không phải lương thiện. Cuộc sóng ở Ám Giới quá khắc nghiệt, chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn lại, cường giả vi tôn, dùng vũ lực để giải quyết. Nhưng không có nghĩ là bọn họ phải gánh chịu những lỗi lầm không phải của bọn họ.
"Vậy hai người có thể chấp nhận ta hay không? Chấp nhận nữ nhi của mình yêu nữ nhân?"
Đổng Ngạc Y Nhan nhìn về phía Cửu U Hoàng và Lam Tiên. Hai người họ nhìn nhau rồi mỉm cười. Lam Tiên tiến đến ôm Đổng Ngạc Y Nhan vào lòng, vỗ về nói.
"Không nhất thiết phải là nam nữ mới có thể đem đến hạnh phúc cho nhau. Hai chàng trai yêu nhau thì được gọi là "trong sạch", hai cô gái yêu nhau thì gọi là "dịu dàng", còn một nam một nữ yêu nhau thì được gọi là "lãng mạn". Và đơn giản chúng ta đều có một thuật ngữ chung gọi là "Tình yêu"!"
Nữ nhi nàng yêu nữ nhân thì thế nào? Chỉ cần cả hai bên được hạnh phúc, không quan trong đó là nam hay nữ. Nàng cũng rất vui khi bản thân có thêm một nữ nhi.
Đổng Ngạc Y Nhan bị những lời này làm cho cảm động đến phát khóc. Những lời nói ấy, nàng cảm nhận được sự thật lòng phát ra từ trong tâm Lam Tiên.
Ảo cảnh biến mất, Đổng Ngạc Y Nhan chạy lại ôm chặt Cửu Tiên Hi đang khóc sướt mướt vào lòng. Cửu Tiên Hi vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác nhìn Đổng Ngạc Y Nhan trên người không có lấy một vết thương. Cửu Tiên Hi đẩy Đổng Ngạc Y Nhan ra, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện trên người Đổng Ngạc Y Nhan không có bất kỳ tổn thương nào mới an tâm.
Y Nhan không sao thì tốt, nhưng mà... đây là chuyện gì?
Nhìn xung quanh phát hiện mọi thứ đã hoàn toàn biến đổi. Mấy người bọn họ không phải ở chỗ Thời Không Thạch mà là đang ở Huyền cung.
"Chuyện... chuyện này là... sao?"
Cửu Tiên Hi nhìn về phía bốn vị trưởng bối đang đứng trước mặt. Lam Tiên cười nhẹ một tiếng rồi giải thích.
Hóa ra ngay từ khi Đổng Ngạc Y Nhan tới tìm Cửu Tiên Hi thì hai người bọn họ đã bị đưa vào ảo cảnh. Cửu Tiên Hi nghe xong nửa vui nửa giận nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Vừa ngẩng đầu lên tính nói với Cửu U Huyền vài câu thì phát hiện Cửu U Huyền đã biến mất không thấy đâu cùng với Hàn Dạ Minh.
Những người khác lúc này mới phản ứng lại. Cửu U Hoàng giận đến nghiến răng nhưng cũng không thể làm gì hơn.
Bên phía khác, Cửu U Huyền bị Hàn Dạ Minh bế rời khỏi đó. Nàng bất lực đấm hắn một cái.
"Ngươi nóng vội như vậy làm gì?"
"Chúng ta ở đó thêm một giây một phút, Cửu U Hoàng chắc chắn sẽ tìm cách ngăn ta và ngươi ở bên nhau!"
Cửu U Huyền nghe mà bật cười. Ca ca không thích Hàn Dạ Minh chẳng qua là bởi vì giữa hai người có liên kết sinh mệnh. Hắn là sợ một ngày Hàn Dạ Minh chết đi nàng cũng phải chôn cùng Hàn Dạ Minh. Thực ra thì chỉ cần là nàng muốn hắn sẽ đồng ý chấp nhận Hàn Dạ Minh mà thôi, chỉ là cần chút thời gian.
Đột nhiên dưới chân Hàn Dạ Minh dừng lại, sắc mặt thoáng chốc không được tốt Cửu U Huyền chạm vào tay hắn, ý bảo thả nàng xuống. Nàng mỉm cười, khẽ nói.
"Đế phụ, Bắc Chi Hạc hai người các ngươi sao lại tới đây?"