Đổng Ngạc Y Nhan ngẩn người nhìn Cửu U Huyền, rồi nở một nụ cười tự giễu. Giờ nghĩ lại, ân oán kéo dài hàng trăm vạn năm nay không khác gì một vở kịch.
Đúng vậy, làm gì có ai mong muốn chiến tranh nổ ra. Bao nhiêu năm nay, chỉ vì Ám Đế mà ai cũng coi Ám Giới là địch. Ám Đế đúng là người đứng đầu Ám Giới nhưng không có nghĩ là có thể đại biểu toàn bộ. Lỗi lầm hắn gây ra sớm muộn cũng sẽ có người diệt trừ hắn. Nhưng mà bọn họ, những người đột nhiên bị lôi vào cuộc chiến vô nghĩ đồng thời cũng phải gánh chịu tội lỗi.
Người Ám Giới sinh ra là những con người thiện chiến, mạnh mẽ, tính tình cũng không phải lương thiện. Cuộc sóng ở Ám Giới quá khắc nghiệt, chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn lại, cường giả vi tôn, dùng vũ lực để giải quyết. Nhưng không có nghĩ là bọn họ phải gánh chịu những lỗi lầm không phải của bọn họ.
"Vậy hai người có thể chấp nhận ta hay không? Chấp nhận nữ nhi của mình yêu nữ nhân?"
Đổng Ngạc Y Nhan nhìn về phía Cửu U Hoàng và Lam Tiên. Hai người họ nhìn nhau rồi mỉm cười. Lam Tiên tiến đến ôm Đổng Ngạc Y Nhan vào lòng, vỗ về nói.
"Không nhất thiết phải là nam nữ mới có thể đem đến hạnh phúc cho nhau. Hai chàng trai yêu nhau thì được gọi là "trong sạch", hai cô gái yêu nhau thì gọi là "dịu dàng", còn một nam một nữ yêu nhau thì được gọi là "lãng mạn". Và đơn giản chúng ta đều có một thuật ngữ chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ma-phi-cua-minh-de/1850838/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.