Chương trước
Chương sau
Đường Mộ Dương lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, hiếm khi an tĩnh như thế.
Vì dễ dàng cho trị liệu, tóc sớm đã bị cạo sạch, dùng băng gạc tầng tầng quấn quanh đầu, chỉ lộ ra mắt mũi miệng nhắm nghiền, một ống thở chụp trên mặt, làm cho gương mặt vô cùng quen thuộc có vẻ rất là xa lạ.
Toàn thân hắn hoàn toàn không có một chỗ nào hở ra, toàn bộ được quấn trong thạch cao. Thân thể nguyên bảo to lớn nay đã trở nên gầy yếu, giống như bong bóng xẹp hơi, được thạch cao trắng toát quấn quanh, khiến cho người ta càng nhìn càng chua xót.
Mộ Dung Cương vươn tay, cẩn thận lướt qua gương mặt của hắn, chỉ có da thịt cùng nhau tiếp xúc thì y mới có thể xác định, người này chính là cái tên tiểu lưu manh khiến cho y vừa yêu vừa hận, vừa giận vừa thương kia.
Kì Hạnh Chi không nhìn được, lẻn ra ngoài phòng mà khóc. Mục Sam ôm lấy lão bà, trong lòng cũng không chịu nổi. Ngày hôm qua khi bọn họ tới nơi, đột nhiên nhìn thấy một hài từ luôn luôn vui vẻ hoạt bát trở thành như vậy, mấy người đàn ông đều nhịn không được mà lã chã rơi lệ.
Nhưng mà Mộ Dung Cương không khóc, y chỉ là lẳng lặng, mắt cũng không chớp nhìn tiểu lưu manh. Sau đó nhờ Kì An Chi mời bác sĩ phụ trách vào, bình tĩnh hỏi bệnh tình.
Bởi vì hiểu công việc, cho nên Mộ Dung Cương đối với phương án trị liệu có nhận xét chuyên nghiệp hơn. Sau khi khi cẩn thận thảo luận với bác sĩ, y đã đưa ra mấy thay đổi trong phương án trị liệu cho tiểu lưu manh.
Chủ yếu là hai vấn đề, trong lúc điều trị theo y học phương Tây thì đồng thời tiến hành xoa bóp mát xa, ấn huyệt theo Trung y để làm chậm lại tốc độ xơ cứng tứ chi của Đường Mộ Dương; ngoài ra còn phải kích thích thần kinh não bộ của bệnh nhân để hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Bởi vì Đường Mộ Dương nguyên bản chính là vận động viên, thể trạng cường tráng, Mộ Dung Cương tin tưởng hắn có thể chịu được phương án trị liệu tích cực hơn so với người thường.
Có y lo lắng chu đáo như thế, Đường Mộ Thần an tâm không ít,“Tiểu Cương, con đến đây thật là may, nếu không ngay cả chú và bác con ở đây đều không có cách gì ứng phó nổi.”
Mộ Dung Cương không hề tỏ ra thoải mái,“Chú Thần, tình trạng của Mộ Dương bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức, nhưng cũng phải tính đến tình huống xâu nhất. Trong vòng ba tháng, nếu như anh ấy không thể tỉnh lại thì chỉ có cách nói thật với ông Đường. Cho nên lần này chú quay về, tốt nhất là nên đem theo bác sĩ riêng của ông Đường qua đây, an bài ở gần nhà để tránh tình huống đột ngột phát sinh kẻo trở tay không kịp.”
Lời nhắc nhở này thật sự rất quan trọng, Đường Mộ Thần cũng hiểu được, tuy rằng cha tuổi đã lớn nhưng vẫn chưa hồ đồ, nếu như một thời gian dài không có tin tức của em trai thì nhất định ông sẽ nghi ngờ. Mà Mộ Dung Cương dưới tình huống như vậy, còn có thể nghĩ đến điểm này, thật sự là không đơn giản.
Nếu y đã có thể bình tĩnh đối mặt với hết thảy thì những người khác càng không có lý do gì ở trước mặt y tỏ ra suy sụp. Dù sao bây giờ Mộ Dung Cương mới là người cần được bọn họ chăm sóc.
Chấn hưng tinh thần, mọi việc đều được bắt tay vào tiến hành. Mọi người một mặt ở trước mặt Đường Lập Hiền miễn cưỡng cười vui, một mặt thu thập hành trang, ba ngày sau, tất cả đều quay trở về.
Sợ Đường Lập Hiền buồn chán, trước khi ra đi, Kì An Chi đưa cho cha vợ mấy bao hạt giống để cho ông trồng ở trong trang viên. Lý do cũng vô cùng quang minh chính đại,“Mấy món đồ ăn ở nước ngoài sợ là cha ăn không quen. Hạt giống này được đưatừ nước mình qua, cha nếu rảnh rỗi thì trồng cho đỡ buồn, giống như câu thơ của Đào Uyên Minh ‘Thần hưng lí hoang uế, đái nguyệt hà sừ quy’ (sớm dậy làm cỏ dại, đêm vác cuốc về trăng treo trên lưng) đấy? Rau nhà mình trồng không sợ có thuốc, vô cùng tốt cho Tiểu Cương, hơn nữa ít hôm nữa bọn con quay về cũng có lộc ăn!”
Mộ Dung Cương cười nói,“Để con trồng cho! Miễn cho hết ăn lại nằm, tứ chi đông cứng, ngũ cốc chẳng phân biệt được. Bác về nước nhớ mua thêm nhiều hạt giống nhé!”
Đường Lập Hiền nghe vậy cũng hưng trí lên,“Cha cũng cảm thấy buồn chán nữa, nếu Tiểu Cương con cũng thích thì chúng ta ở đây làm nông phu vậy!”
Mọi người nói nói cười cười vui vẻ, sau đó tiễn bước mấy người kia về nước.
Mộ Dung Cương sinh hoạt rất quy luật.
Sau khi ăn điểm thì sẽ bồi Đường Lập Hiền tản bộ, cuốc đất trồng rau. Giữa trưa sau khi ăn trưa xong sẽ nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ đi đến chỗ bác sĩ vì y bảo là có chương trình học bảo vệ sức khỏe.
Đường Lập Hiền không nghi ngờ gì, chỉ là thường hay thắc mắc,“Sao mỗi lần Dương Dương gọi điện về đều đụng phải lúc cha không có mặt vậy? Số điện thoại của nó là bao nhiêu, cha sẽ gọi cho nó. Để thúc nó quay về sớm!”
Mọi người chỉ có thể dùng mọi cách khuyên hống,“Đường Mộ Dương rất bận rộn! Điện thoại cũng phải nhờ người gọi giúp, dù cho có gọi qua cũng không gặp được đâu. Càng gây phiền toái thêm, đợi ít lâu nữa thì sẽ tốt rồi!”
Đường Lập Hiền nửa tin nửa ngờ, Mộ Dung Cương khuyên can mãi, mới bằng lòng từ bỏ.
Nhưng là như vậy thật sự không được, lại qua mấy ngày, Kì An Chi tìm được dụng cụ mô phỏng lại giọng nói của Đường Mộ Dương, để cho Đường Mộ Thần giả mạo em trai, điện thoại cho lão cha. Giả vờ như đang cảm mạo, giọng nói khàn khàn, báo bình an, nói vài lời xin lỗi, cứ như thế giải vây được tình huống.
Lại qua mười ngày, Đường Mộ Thần an bài chuyện công ty xong mang theo bác sĩ gia đình, còn có một vị bác sĩ trung y bí mật trở lại.
Kì Hạnh Chi không muốn đi, nhưng mà Mộ Dung Cương cảm thấy, Đường Lập Hiền đã bắt đầu nghi ngờ, nếu ba ba cứ ở lại đây càng gây thêm ngờ vực cho ông. Chẳng thà ba ba quay về, mình có thể dùng cớ nhiều việc nhờ Đường Lập Hiền giúp đỡ để ông bận rộn mà quên đi chuyện tiểu lưu manh.
Kì Hạnh Chi nghĩ tới nghĩ lui, quả thật con trai nói cũng có lý. Thế là ngàn dặn vạn dặn đem con trai nhờ Đường Mộ Thần để ý hộ rồi mới lên đường về nước.
Trước khi đi, Mộ Dung Cương đem một phần văn kiện đưa cho Kì Hạnh Chi. “Ba ba, phần văn kiện này con đã ký xong rồi, ba đưa cho bà cô giúp con, để cho bà cô xử lý những chuyện còn lại.”
Kì Hạnh Chi bối rối,“Tiểu Cương, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Mộ Dung Cương mỉm cười gật gật đầu, nói dí dỏm,“Con không thể để cho cháu ba ra đời mà không có cha đi?”
Nghe vậy, Kì Hạnh Chi ứa nước mắt, che miệng, cố gắng đem nước mắt nuốt ngược trở về.
Sau một thời gian tỉ mỉ trị liệu, bệnh tình của tiểu lưu manh bắt đầu khởi sắc, ngón tay có khi sẽ vô thức động một chút, trên mặt cũng dần dần xuất hiện chút biểu tình như là nhíu mày linh tinh rất nhỏ. Đặc biệt sau khi được thầy thuốc trung y châm cứu, tần suất có phản ứng của hắn càng thêm mãnh liệt.
Bác sĩ Tây y vô cùng tán thưởng, bởi vì các hạng chỉ tiêu kiểm tra cho thấy, các ciw quan của Đường Mộ Dương đang khôi phục rất tốt, ắt hẳn là hắn sắp tỉnh lại.
Nhưng mà Mộ Dung Cương không dám chủ quan, trong y học có rất nhiều trường hợp sau khi có tin tức tốt thì lại là kết cục khiến cho người ta thất vọng, trước khi tiểu lưu manh thực sự tỉnh lại thì y không dám ôm lấy bất luận hy vọng gì.
Bởi vì càng hy vọng thì y càng sợ sẽ thất vọng.
Ngày lại ngày trôi qua, mặc kệ người lớn lo lắng đến thế nào, bảo bảo trong bụng vẫn là kiên định khỏe mạnh trưởng thành.
Mang thai tám tháng, bụng của Mộ Dung Cương đã rất lớn. Mùa đông đã qua, áo khoác dành cho mùa đông đã không còn mặc được, cho dù thay thời trang mùa xuân rộng thùng thình thì cũng không thể che giấu được vài phần dị thường.
Đường Lậo Hiền nhìn cái bụng càng lúc càng lớn của, hai hàng chân mày lại càng thêm nhíu chặt.
Một ngày thời tiết rất đẹp, buổi sáng Mộ Dung Cương giống như mọi khi, cùng Đường Lập Hiền ăn sáng xong thì ra vườn trồng rau. Bởi vì khi gieo hạt là vào mùa đông, cố ý dựng một cái nhà ấm.
Rau dưa trưởng thành chu kỳ rất ngắn, trải qua hai tháng chăm sóc, rau xanh đã lớn lên như thổi, ngay cả giàn mướp giàn cà cũng đã ra mấy quả lớn.
“Tiểu Cương con xem kìa, cà hình như đã chín rồi.” Đường Lập Hiền hưng trí bừng bừng chỉ giàn cà,“Để ta đi hái, trưa nay cho con ăn trước!”
“Dạ!” Mộ Dung Cương không khách khí đáp, y biết, chỉ có để cho Đường Lập Hiền phục vụ bảo bảo trong bụng mình thì ông mới cảm thấy vui vẻ.
Cái giá trồng cà không cao lắm, Đường Lập Hiền chỉ kiễng chân là có thể với đến. Nhưng mà cà rất trơn, trong lúc hái, ông không cẩn thận tuột tay làm rớt.
“Ôi, nó lăn vào góc kia rồi!” Ông cố sức ngồi xuống, muốn chụp lấy, nhưng vì tuổi quá lớn hành động không tiện, nửa ngày cũng ngồi chưa được.
“Để con nhặt cho!” Mộ Dung Cương dùng tay đỡ thắt lưng, đồng dạng cố sức ngồi xuống.
“Tiểu Cương, con đừng nhúc nhích!” Đường Lập Hiền thấy vậy rất lo lắng, vừa định đưa tay đỡ y, Mộ Dung Cương đã lảo đảo trọng tâm bất ổn, đặt mông ngồi bệt dưới đất, nhất thời cảm thấy trong bụng một trận co rút đau đớn, sợ Đường Lập Hiền lo lắng, dùng sức cắn môi không hé răng.
Nhưng mà vẻ thống khổ trên mặt thì không thể giấu được, Đường Lập Hiền sợ đến tái mặt, cố sức kéo Mộ Dung Cương, một mặt hô to,“Ai mau đến đây! Mau đến!”
Rất nhanh, nhân công trong trang viên chạy đến, đem Mộ Dung Cương nâng vào phòng, hoàn hảo không xảy ra chuyện lớn, chỉ là vì đột nhiên bị ngã nên hơi đau, nghỉ ngơi nửa ngày thì không sao nữa.
Nhưng mà Đường Lập Hiền vô cùng tức giận, không chỉ có tức giận bản thân vì đã không chăm sóc Tiểu Cương cẩn thận, mà còn tức đứa con trai út!
“Cái thằng con chết tiệt kia, rốt cuộc là chạy đi đâu? Nó muốn kiếm tiền có phải không, muốn bao nhiêu, ta cho!”
Gọi điện cho Đường Mộ Dương không được, ông gọi điện cho đứa con lớn, giận đến mức giọng nói run run, hạ tối hậu thư,“Mộ Thần, con sắp làm bác rồi, con nói cho cha nghe xem, dù cho nó có bận chuyện gì đi nữa thì cũng không thể để mặc Tiểu Cương ở đây một mình a! Đứa nhỏ sắp chào đời rồi, cái thằng làm cha như nó đang ở đâu? Đúng là quá vô trách nhiệm mà! Cha mặc kệ con dùng biện pháp nào, tóm lại trong vòng 3 ngày phải lôi đầu nó về đây cho cha! Nếu không thì cha tự đi tìm nó!”
Xem ra không thể giấu được nữa rồi. Mộ Dung Cương sờ bụng, trấn an bảo bảo bên trong bởi vì kinh hách, còn đang thỉnh thoảng làm ầm ĩ, cảm thấy ảm đạm. Không chỉ có vì chân tướng sắp bị vạch trần, càng thêm bởi vì, y càng lúc càng nhớ người kia.
Không phải là Đường Mộ Dương đang nằm yên một chỗ không nhúc nhích, mà là một tiểu lưu manh luôn luôn cười cười nói nói, hay trêu chọc y, làm y tức giận, làm y vui vẻ.
Xú tiểu tử, có nghe thấy không? Cha anh đang mắng anh kìa, con trai anh cũng rất nhớ anh, anh nhanh tỉnh dậy đi! Nếu như anh không tỉnh lại, với bộ dáng thân tàn ma dại của anh bây giờ, làm sao mà gặp cha anh, gặp con trai anh được?
Xem như em van xin anh, nhanh tỉnh lại, được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.