“Ta không chịu nổi, ta không chịu nổi nữa rồi!” An Vô Kỵ nghiến răng nghiến lợi đập bàn rầm rầm.
Dung Khiêm uể oải đưa mắt dòm dòm hắn, lắc lắc đầu.
Thật là thất bại mà, cứ bằng bộ dáng nhớn nhác này, nào còn một chút phong phạm vua mật thám nữa. Tiểu tử này không sợ mất mặt, ta thì vẫn sợ trên mặt vô quang đây.
May mà y hiện tại cũng không còn là Tể tướng Yên quốc nữa, không tại vị không mưu chính. Cho nên phải mất mặt cũng là Yên Lẫm làm Hoàng thượng kia mất mặt, vốn chẳng liên quan tới y. Vì thế y nhướng mí mắt nhìn nhìn, cả người cũng không nhúc nhích một chút, tiếp tục thoải thoải mái mái, nằm trên chiếc ghế dựa của y mà phơi nắng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
An Vô Kỵ xanh xám mặt: “Dung tiên…” Tâm tình hắn buồn bực cực độ, hai chữ tiên sinh thật sự không cách nào lễ phép gọi ra, chẳng qua gan lớn hơn nữa, cũng không dám gọi thẳng tên Dung Khiêm, cuối cùng chỉ rầu rĩ hàm hồ cho qua: “Ngài nhất định không chịu quản một chút.”
“Quản gì? Hiện tại ta nào quản được An đại nhân ngươi, nhìn ngươi khí thế như kia, sợ rằng ta nhiều lời một câu, đập sẽ không còn là bàn, mà là đầu ta mất.” Dung Khiêm mắt cũng chẳng buồn mở.
Thật là gần đây quá nhàn tản vô vi, quá là bình dị gần gũi, tiểu tử này ở trước mặt y, càng ngày càng không lễ phép. Hôm nay lại còn dám đập bàn? Nếu vẫn thật sự khách khách khí khí thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446723/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.