Dưới ánh trăng đẩy cửa mà vào, trong nội viện, chiếc bàn đá tròn trịa mộc mạc, đang ánh nửa vầng trăng sáng tỏ trên trời, tàn khuyết không toàn.
Đốt trong không khí là mùi thoang thoảng của ngải và chanh thượng đẳng, xua lũ muỗi bay đi, lại không làm người sặc.
Người nọ có thể nuốt khổ, nhưng những khi y có thể không bạc đãi mình, trước nay cũng chẳng chịu bạc đãi mình bao giờ. Ghế đá thô ráp cứng ngắc, sớm bị y dời qua một bên, thay bằng chiếc ghế dựa mềm mới toanh. Người thì một thân tố y, uể oải dựa, thấy y tiến vào, mới nhàn nhã xách bầu rót rượu, nhìn y cười nhàn nhạt:
“Thế nào?”
“Còn có thể thế nào?”
Lư Đông Ly mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế dựa đối diện Phong Kính Tiết, nhận chén rượu nhạt đối phương đưa qua. Y đã hơi say, ngự yến trong cung vì nghênh đón y mà đặc ý tổ chức, trên tiệc là hằng hà sa số mỹ tửu danh quý, nhưng một chén này của Phong Kính Tiết, tự nhiên là y nhất định phải uống.
Rượu nhạt vào miệng mát lạnh.
“Yến hội nước chảy, ca vũ thăng bình mà thôi. Tiệc tan, Hoàng đế bệ hạ đặc ý triệu ta nói chuyện riêng, ta và y tự nhiên không ai nói chuyện năm đó, y muốn ta buông quá khứ, an tâm tận trung vì nước, y tất không phụ. Ta thề thốt nhất định sẽ máu chảy đầu rơi, báo đáp gia quốc. Đương nhiên lời y nói ta không tin một câu, lời của ta y cũng xem như gió thoảng bên tai.”
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-5-phong-van-te-hoi/2446721/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.