Phó Hán Khanh nằm một mình trên giường, mơ mơ màng màng suy nghĩ cả buổi trời, chẳng nghĩ ra manh mối gì, lại dần dần hơi buồn ngủ.
Chỉ là hiện giờ trong lòng có việc, cho dù ngủ, rốt cuộc cũng chẳng ngủ say, luôn như ngủ mà không, chẳng được an bình lắm, loáng thoáng cảm thấy trên mình giống như bị đè một gánh nặng ngàn cân, khiến người không thở nổi.
Y đưa tay đẩy, nhưng lại đẩy bất động, bèn mở đôi mắt nhập nhèm, phát giác có thứ gì đó trắng trắng lúc ẩn lúc hiện trước mắt. Y lăng lăng lắc lắc đầu, nhìn kỹ một chút, sau đó nhắm mắt, a a a, khẳng định là chưa tỉnh ngủ, bằng không sao lại có một cặp mông to đùng đang trần truồng lắc lư trước mắt.
Y nhắm mắt định thần, chờ cả buổi mới mở mắt nhìn lần nữa, ớ, sao ảo tưởng trong mộng vẫn còn đây?
Y đưa tay dụi mắt, phát hiện hết thảy trước mắt vẫn chưa tan thành mây khói, lúc này mới miễn cưỡng hoàn hồn, hả, thì ra không phải nằm mơ.
Trên người Phó Hán Khanh, đang đè một người sống sờ sờ và trần như nhộng.
Chẳng qua là lấy mông đối với mặt Phó Hán Khanh, như một con chó nằm bò trên giường, đầu hướng xuống chân Phó Hán Khanh.
Bởi vì không nhìn rõ mặt mũi, Phó Hán Khanh trước mắt chỉ có thể xác định là một nam nhân. Mà nam nhân thoạt nhìn bắp thịt kéo căng có lực này, hẳn là cực trẻ tuổi.
Gã toàn thân trên dưới cả một mảnh vải cũng không có, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947628/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.