Đã từng, trong khoảng thời gian rất nhiều năm, Địch Cửu vẫn cho rằng, gặp phải Phó Hán Khanh, là bất hạnh lớn nhất trong sinh mệnh mình.
Cướp đi quyền lực và địa vị của y, hủy diệt tất cả hy vọng và quang minh của y, khiến định lực y lấy làm ngạo hoàn toàn hủy sạch, lấy cái gọi là khờ dại và vô tội, gây ra chế nhạo và đả kích sâu nhất cho y.
Khi nghe Trác Vân Bằng nói Phó Hán Khanh mở miệng yêu cầu một tình nhân, Địch Cửu rất lâu không nói gì.
Chỉ là tâm lạnh, mặt lạnh, mắt lạnh, ngón tay lạnh, cả thế giới, phảng phất đều lấy y làm trung tâm, hãm vào một phiến băng hàn.
Hình như mới mấy ngày trước, người kia còn vô cùng nghiêm túc nói với y, “Nếu ngươi không thích ta tìm người khác, ta sẽ không tìm nữa.”
Mà lúc ấy, mình lại không mảy may nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng.
Buồn cười biết mấy, giãy giụa trong địa ngục bao nhiêu năm như vậy, y lại vẫn ngu ngốc tin tưởng cái người rõ ràng toàn thân đều là bí ẩn, tuyệt không thể tin kia.
Cho nên, vừa quay lưng, người kia đã nhẹ nhàng dặn dò thuộc hạ, yêu cầu một tình nhân.
Đúng vậy, một tình nhân, một công cụ!
Tên đần kia rốt cuộc đã tìm được một phương thức bình thường mà đơn giản, đạt thành mục đích của mình. Cần gì túm người yêu cầu từng kẻ. Y là Tu La chi chủ, chỉ cần y phân phó xuống, có tình nhân kiểu nào không thể đưa đến bên cạnh?
Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947630/quyen-3-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.