Địch Nhất kinh ngạc nhìn y: “Đây là bảo đảm cơ bản nhất cho an toàn của giáo chủ, người đứng đầu giáo ta, trước nay đều là công địch của thiên hạ, phải không ngừng ứng phó các loại nguy hiểm, để bảo tồn căn cơ nguyên khí của giáo ta, cần có an bài thích đáng nhất với sự an toàn của giáo chủ. Nếu giáo chủ không quen có người thường ra vào bên cạnh, chúng tôi sẽ tận lực cẩn thận, không để giáo chủ phát giác ra chúng tôi, lúc giáo chủ làm bất cứ chuyện gì, có thể không cần lo lắng cảm thụ của chúng tôi, cách nghĩ của chúng tôi, chúng tôi không phải người, chỉ là cái bóng của giáo chủ, mắt chúng tôi sẽ không thấy những gì không nên thấy, tai sẽ không nghe những gì không nên nghe, trong lòng cũng sẽ vĩnh viễn không ghi nhớ, chúng tôi sẽ không làm gì quấy nhiễu giáo chủ…”
“Nhưng mà…” Phó Hán Khanh ngưng mắt nhìn họ: “Các ngươi là người.”
Địch Nhất cúi đầu, ngữ khí đạm mạc mà bình tĩnh: “Chúng tôi là bóng, chỉ là cái bóng.”
Phó Hán Khanh cũng không nhảy dựng lên tranh luận sự khác biệt giữa người với bóng, hoặc là mấy đạo lý lớn tôn nghiêm niềm tin bình đẳng tự do gì gì đó của một người, y chỉ là kẻ lười, không có nhiệt huyết, cũng chẳng có tinh thần chính nghĩa quá mạnh, cho nên y chỉ nhíu mày, tiếp đó nói: “Nếu nhất định cần hộ vệ, ta có thể yêu cầu đổi người không.”
Địch Nhất hơi chấn động: “Nếu đây là ý nguyện của giáo chủ, tự nhiên là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947483/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.