Thần sắc Địch Nhất thoáng chấn động, nhưng không phát ra tiếng nào.
Phó Hán Khanh định đưa tay gãi đầu, tay vừa nhấc lên mới nhớ là tay mình đã bị thương, y cười cười nói: “Ừm, có thể nói ta đều nói hết rồi, các ngươi tự lo liệu đi, ta phải đi rửa mặt.”
Mọi người vẫn trầm mặc phục lạy dưới đất, không ai nhúc nhích, không ai nói gì.
Phó Hán Khanh nhìn quanh bốn phía, không thấy có ai, xem ra từ sau khi y được tuyên bố trở thành giáo chủ, hạ nhân bên cạnh đều bị đổi bằng ảnh vệ, hiện tại đám gia hỏa cùng một khuôn mặt, cũng đồng dạng quật cường mà kỳ quặc đang quỳ bất động, chuyện cần làm đó đành phải tự y đi làm, xem ra làm giáo chủ quả nhiên chẳng có lợi ích gì hết. Không lẽ bây giờ nước rửa mặt cũng phải tự múc sao?
Y hậm hực mở cửa, chuẩn bị tự mình tìm nơi lấy nước, lại thấy đại môn mở ra, Dao Quang sắc mặt cực không tốt đang đứng trước một chúng hạ nhân cung kính đứng hầu, thấy y liền cười lạnh một tiếng: “Thế nào, ngươi rốt cuộc đã chịu dậy rồi.”
Phó Hán Khanh cười khan đôi tiếng, ánh mắt đảo qua bốn phía, thấy sau lưng Dao Quang đứng một đống người, mỗi người tay bê khay, bên trên hoặc y hoặc quan hoặc sức hoặc bội, đều là những thứ cực hoa lệ, bên cạnh còn để mấy thùng gỗ đầy nước, bất giác kinh ngạc nói: “Ngươi tự mình đưa nước cho ta à?”
Ánh mắt Dao Quang lướt qua vết thương trên tay Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947485/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.