Phó Hán Khanh về đến phòng mình, lập tức nhào lên giường ngủ khò khò.
Y ngủ thật say sưa, thiên ma ngũ vương lại không có vận may như vậy, an tâm như vậy.
Sau khi rời Tu La điện, ánh mắt bốn người đều nhìn về phía Dao Quang: “Vì sao?”
“Vì sao cái gì?” Dao Quang cười khanh khách, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Vì sao lời y nói rõ ràng không thích hợp, ngươi lại còn giống như hoàn toàn không cảm thấy, nhiều lần kiếm cớ giúp y dàn xếp, vì sao ta thi thuật loạn tâm thần y, ngươi lại phá thuật pháp của ta, giúp y hồi phục thanh tỉnh?” Giữa mi mắt thanh lạnh của Bích Lạc cũng ẩn ẩn vẻ tức giận “Ngươi rõ ràng biết, đây có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta dụ ra chân tướng sau lưng y.”
Dao Quang lại không hề chống chế, khoan thai cười: “Ta vì sao, còn cần phải giải thích à? Thiên ma chư vương chúng ta, đấu pháp lẫn nhau đâu phải một hai năm, mấy trăm năm qua đều như vậy, ngươi lại còn hỏi ta vì sao? Công lao lớn như thế, sao ta có thể cho ngươi bỗng dưng có được, tự nhiên là phải cho ngươi thêm chút loạn. Người tương lai dụ ra sự thật sau lưng y kia, chỉ có thể là ta, cho nên Khẩn Na La vương, xin lỗi.”
Cũng chẳng thèm để ý đến vẻ mặt vừa kinh vừa tức của bốn đồng bạn, tự học Phó Hán Khanh, đường hoàng bỏ đi, lại còn không hề cố kỵ mặc tiếng cười bừa bãi bốc đồng kia vang khắp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-3-bich-huyet-han-khanh/1947482/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.