Nhân sinh của Thanh Cô, có thể nói là do Dung Khiêm một tay cải biến.
Ngày hôm ấy, nàng vốn tưởng rằng, Phong Kính Tiết đã đến, tất nhiên sẽ đón Dung Khiêm đi, ai ngờ Phong Kính Tiết sau khi để lại một khoản tiền, nhờ nàng chăm sóc Dung Khiêm, lại cáo từ rời khỏi.
Thanh Cô lăng lăng nhìn số bạc trên bàn, sau đó chợt giậm chân, vào khoảnh khắc Phong Kính Tiết sắp đẩy cửa mà ra kêu to: “Huynh, huynh cứ thế bỏ mặc huynh ấy không lo, huynh nói huynh ấy là bằng hữu của huynh, làm sao huynh có thể…”
Phong Kính Tiết ngẩn ra, quay người: “Cô không hy vọng y lưu lại?”
Thanh Cô đỏ mặt, không biết vì sao ánh mắt lại chua xót như vậy: “Ta không chữa được bệnh của Dung đại ca, ta không có bản lĩnh, ta hy vọng huynh ấy khỏe lại, huynh vừa nhìn đã biết là người có bản lĩnh, tại sao không đưa huynh ấy đi cầu thầy.”
Ánh mắt kinh ngạc của Phong Kính Tiết dần hiện lên vẻ ấm áp, vừa định nói gì, Dung Khiêm lại đã thở dài một tiếng: “Thanh nhi, phế nhân ta đây, rốt cuộc đã liên lụy cô, cô cũng ghét bỏ ta.”
Thanh Cô kinh hãi, vội vàng quay người, luôn miệng nói: Dung đại ca, ta, ta không có, huynh, huynh đừng… đừng hiểu lầm… ta… ta…”
“Ta ta ta, huynh huynh huynh…” Dung Khiêm cười rộ “Người ta đã đi rồi.”
Thanh Cô lại giật mình, đuổi theo ra cửa, đã thấy bốn bề vắng vẻ, chỉ trong chớp mắt, một người sống sờ sờ đã biến mất.
Nàng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-lau-truyen-thuyet-quyen-2-tha-dung-thien-ha/2860329/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.