Phùng Kiến Vũ nhận được câu trả lời của Vương Thanh trong lòng liền trầm xuống, môi mỏng mím mím lại với nhau rồi lại nhỏ giọng hỏi hắn:
"Như vậy, ngài thấy em rất khó nhìn sao?"
Vương Thanh vẫn bình thản đáp:
"Ừ"
Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy có chút tủi thân, khóe mắt nóng râm ran có điểm ẩm ướt, không rõ là do câu nói kia của Vương Thanh hay là do vết thương ở phía sau cậu mà hiện tại cả người cảm thấy vô cùng đau đớn. Phùng Kiến Vũ đưa tay lên mặt gạt nước mắt chuẩn bị rơi xuống, Vương Thanh ở phía sau nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng hắn lại không có ý định lên tiếng nói gì tiếp cả.
Phùng Kiến Vũ im lặng một hồi, cuối cùng lên tiếng nói tiếp:
"Em cảm thấy... mình cũng không quá khó nhìn"
Vương Thanh thờ ơ trả lời Phùng Kiến Vũ:
"Rất khó nhìn"
Phùng Kiến Vũ vùi mặt vào trong gối nói:
"Ngài có thể là thấy Khả Khả nhìn rất đẹp mắt... cho nên ngài thấy ai cũng đều khó nhìn như vậy"
Vương Thanh chậm rãi giúp Phùng Kiến Vũ xoa xoa vết thương ở cửa động nhỏ, chính là đơn thuần giúp ích cho cậu nhanh chóng hồi phục vết thương ở nơi đó:
"Đương nhiên không phải như vậy, trên đời này tôi chỉ thấy em là nhìn không thuận mắt nhất"
Phùng Kiến Vũ trong đầu có tiếng nổ lớn, nếu Vương Thanh nói cậu xấu như vậy chắc chắn cậu sẽ không có cơ hội ở bên cạnh hắn lâu nữa, đến lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khoai-lac-cua-ngai-chi-huy/3100446/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.