Phùng Kiến Vũ bắt đầu lo lắng bất an bởi vì Vương Thanh hiện tại quả thật mang ngón tay kia tiến vào trong động nhỏ của cậu. Vương Thanh chỉ mới chạm ở bên ngoài một chút, vật nhỏ trong lòng đã khẽ run rẩy đứng không vững. Hắn khẽ nhếch môi thể hiện sự hài lòng, Vương Thanh đi đến một nửa đường thì dừng lại, cúi người hỏi Phùng Kiến Vũ:
"Như thế nào lại căng thẳng như thế?"
Phùng Kiến Vũ lắc đầu, chỉ sợ Vương Thanh ở phía sau đột nhiên tức giận:
"Không có"
Vương Thanh tiếp tục mang ngón tay cắm sâu vào bên trong động nhỏ của cậu:
"Thật không?"
Phùng Kiến Vũ kinh hô một tiếng, hai chân mềm nhũn tựa vào phía sau Vương Thanh:
"Ưm..."
Vương Thanh cúi đầu cắn vào vành tai mềm mỏng của Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi mang theo sự ướt át liếm một bên cần cổ của cậu:
"Phía sau vẫn chưa thật sự tốt hẳn"
Phùng Kiến Vũ ô ô thở dốc vì đau đớn, mồ hôi ở bên huyệt thái dương cũng thi nhau chảy xuống. Vương Thanh đưa tay cho vào miệng của Phùng Kiến Vũ kẹp lấy đầu lưỡi của cậu trêu đùa:
"Em nói chỗ này tốt rồi, bây giờ lại như vậy, em lừa tôi có phải không?"
Phùng Kiến Vũ muốn mở miệng nói nhưng đã bị bàn tay kia chặn lại không tài nào có thể nói được, thế cho nên cậu chỉ còn biết lắc đầu khó nhọc. Vương Thanh lại tiếp tục:
"Biết như thế này tôi mang theo Khả Khả..."
Phùng Kiến Vũ xoay người tránh đi bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khoai-lac-cua-ngai-chi-huy/3100448/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.