Đến lúc ra về, Tú Ảnh cố ý đi gần bên bà Viên, hàn huyên nốt một vài câu rồi nhanh nói:
- Bác Viên, anh Trì. Tạm biệt hai người, con xin phép đi trước
Cô cúi đầu chào lịch thiệp, bà Viên cười hiền hậu nhìn cô, Dạ Trì cũng cười, nhưng khóe môi hắn lại nhếch lên:
- Cô Võ, để tôi đưa cô về
Nói rồi hắn quay ra nói với mẹ:
- Mẹ, hình như mẹ còn định đi đâu nữa đúng không? Để con bảo Chu Toàn đưa mẹ đi. Giờ con về tập đoàn, tiện đưa cô Võ một đoạn
Tú Ảnh thoảng thốt nhìn hắn, chưa kịp từ chối thì bà Viên liền vui sướng:
- Ừ ha, Tú Ảnh để Dạ Trì đưa về đi. Giờ bác đi có chút việc riêng
Nói rồi Chu Toàn quay xe đỗ đợi, Dạ Trì nhẹ nhàng quay sang nhìn mẹ mình một cách trìu mến, song dứt khoát kéo Tú Ảnh đi về phía xe mình. Hắn vẫn để cô tự nhiên, cử chỉ hắn vẫn tinh tế, lịch thiệp mở cửa xe cho cô. Sở dĩ bà Viên vẫn đang nhìn theo hai người, đến lúc Chu Toàn chở bà Viên đi khuất xa, hắn mới thu lại khuôn mặt cười cười vừa rồi. Viên Dạ Trì ngồi lên ghế lại, đóng cánh cửa sập mạnh lại tạo tiếng to rầm một cái. Tú Ảnh giật mình, trong lòng nóng lên, ánh mắt căng thẳng nhìn đi chỗ khác. Hắn với sang chỗ cô, không nói lời nào, lấy đai an toàn cài lại rồi dậm ga phóng đi
Trên xe không ai nói lời nào, hắn chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình, cô thì thở dài liếc nhìn ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khien-hoa-yeu/1729493/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.