Chắc Viên Dạ Trì không muốn bà Viên gặp nhà họ Võ, nhất là cô. Vì hắn sợ phiền, cô hoàn toàn có thể kể những chuyện hắn ức hiếp cô trong thời gian vừa rồi, dĩ nhiên ông bà Viên sẽ không để im chuyện này. Cô để túi đồ sang bên cạnh, vờ hỏi:
- Nãy cháu thấy bác rất chăm chú xem người đánh đàn piano, bác thích nghe tiếng đàn này ạ?
Bà Viên lắc nhẹ, trầm buồn:
- Không. Bác chưa từng đam mê âm nhạc, nghe qua loa chứ không bao giờ hào hứng hay để tâm nghe kĩ
Ánh mắt đượm buồn của bà nhìn vào cô, nhỏ nhẹ:
- Nhưng Dạ Khương, thằng bé lại có đam mê với nghệ thuật. Ngoài hội họa thì nó cũng rất kiệt xuất trong khi chơi piano
Bà quay ra khuấy nhẹ cốc sinh tố, tâm sự thêm:
- Bác chưa từng một lần lắng nghe hết bài piano Dạ Khương đánh, có những lúc khen nó cũng chỉ hời hợt rồi vội đi. Bác trai thì có quan tâm hơn chút, nhưng suy tính lại, chỉ có anh em Dạ Khương Dạ Trì chúng nó tự động viên cổ vũ nhau.
Nét mặt bà Viên có vẻ hơi vui và hoài niệm, kể lại chuyện quá khứ, tuổi thơ của hai anh em nhà Viên:
- Thằng Khương còn thích hát, nhưng giọng lại không được hay. Có những lúc Dạ Trì nghe anh hát, mặt nó méo xệch nhưng vẫn cố nghe hết bài, rồi vỗ tay tán thưởng nồng nhiệt
- Dạ Trì lại đam mê với tính toán, ngay khi còn học trên trường, nó đã thạo về chứng khoán. Có lần đầu tư lãi suất khôn khéo đến độ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khien-hoa-yeu/1729492/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.