Dạ Trì kéo cô lại, giật xem lấy bàn tay với vết rách lớn, đầy máu vẫn đang chảy ra, hốt hoảng:
- Đến mức như này?
Tú Ảnh bật cười, mê dại:
- Không không... Không đến mức như này, là tôi lại ngã thêm đó, được chưa anh Viên?
Câu trả lời đầy nhạo báng, Tú Ảnh giật tay ra cất đồ gọn vào trong túi, sau cùng nhẹ giọng:
- Hôm nay vô tình gặp mẹ anh, sở dĩ tôi rất vui. Sau chuyện đó mà bố mẹ anh vẫn chấp nhận gia đình tôi, thoải mái nói chuyện với tôi thân thiết
Cô quay ra đối diện mặt hắn, giải thích:
- Tôi biết anh luôn lo lắng tôi sẽ đem chuyện giữa chúng ta kể cho bố mẹ anh. Họ ít nhiều cũng sẽ tác động đến anh, mà anh lại ghét phiền phức, nên lần này mẹ anh về, anh mới cố tình tách tôi ra xa
Tú Ảnh cười nhẹ, nói tiếp:
- Anh không cần lo lắng thái quá. Nếu tôi có ý định thế, tôi đã ghi âm, quay video lại nhưng lần hành động bỉ ổi của anh. Lúc gặp mẹ anh liền nói ngay chứ không mất thời gian nghe bác tâm sự về hai anh em nhà anh
Viên Dạ Trì khác với vẻ cuồng nộ ban nãy, giờ lại lặng thinh nghe cô giải thích. Tú Ảnh diễn rất tốt, cô nhanh trí bao biện cho bản thân một cách hoàn hảo, lại khiến mình bị thương, kéo lấy sự thương hại và chùn bước của nam nhân trước mặt. Chính cô phải thú nhận điều này, không rõ Dạ Trì có biết cô đang giả vờ không, nhưng cô đang thấy mình đi đúng hướng. Bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khien-hoa-yeu/1729494/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.