Nhan Hỉ là một cậu bé đặc biệt, dĩ nhiên là ban đầu bản thân cậu khônghề nhận ra điều này. Cho đến năm chín tuổi, cậu mới ý thức được rằng,mình khác với mọi người.
Lần đầu tiên Nhan Hỉ gặp Minh Tuệ làvào năm cậu chín tuổi. Lúc bấy giờ cô nhóc Minh Tuệ chỉ mới ba tuổi, bécỏn con như một hạt đậu, ngay cả trí não còn chưa phát triển hoàn thiện. Thế nhưng nhờ cô nhóc ba tuổi này mà cậu mới biết được mình khác vớimọi người. Khoảnh khắc đầu tiên cậu trông thấy Minh Tuệ, toàn thân cô bé tỏa ra một màu hồng rực rỡ. Tất nhiên cậu không biết màu sắc ấy là màuhồng, bởi trước chín tuổi, thế giới trong mắt cậu từ lâu đã được mặcđịnh không có màu sắc, vì rằng tất cả những thứ cậu nhìn thấy hơn támnăm qua chỉ gói gọn trong ba màu: đen, trắng và tro tàn.
Nhan Hỉ cảm thấy Minh Tuệ trông thật hay ho, còn cái màu hồng tươi roi rói trên người cô bé nữa, sao mà cuốn hút đến thế. Thế là cả mùa hè năm đó, ánhmắt cậu luôn theo sát không rời hạt đậu hồng chuyên nghịch ngợm pháphách kia. Nếu nói rằng câu chuyện của họ đã thành hình từ những nămtháng ấu thơ hồn nhiên và non trẻ, quả thật không sai.
Theo thời gian, mối quan hệ giữa Nhan Hỉ và Minh Tuệ đã phát triển thành tình yêu một cách rất tự nhiên, mà con đường tình yêu của họ cũng vô cùng bìnhyên thuận lợi, không bị cản trở bởi bất cứ chướng ngại tâm lý nào.
Từ nhỏ Minh Tuệ đã cực kỳ thông minh hiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/1872631/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.