Năm năm sau.
Từ bầu trời cao xanh vời vợi, ánh nắng giữa trưa hè rải xuống thành phố C, rồi lại lượn quanh phố lớn ngõ nhỏ để đến tầngngắm cảnh của một ngôi nhà nằm sâu bên trong tiểu khu xa hoa nổi tiếngtọa lạc bên bờ sông Gia Dụ, cuối cùng xuyên qua hai khung cửa sổ sát đất rọi vào phòng khách.
Ngôi nhà này so với năm năm trước đã hoàntoàn thay da đổi thịt. Không gian vẫn rộng lớn như thế, nhưng cả cáchtrang hoàng lẫn màu sắc bây giờ đều rất khác xưa – bức màn bằng lụa vàng nhạt thanh thoát, thảm trải sàn Thổ Nhĩ Kỳ với họa tiết hai màu trắngđỏ đan xen, bộ sofa vải màu vàng chanh, đâu đó ở góc ghế và gần tủ tivicòn có rải rác vài món đồ chơi em bé – cái vẻ sạch loáng và hơi hướnglạnh lẽo từng tồn tại bao nhiêu năm đã ra đi không để lại vết tích, thay vào đấy, là cảm giác ấm cúng vui tươi và một chút bừa bộn cỏn con.
Cánh cửa liên thông giữa thư phòng và phòng khách bật mở, Cố Tiểu Khanh kéomáy hút bụi từ trong đi ra. Năm nay cô ba mươi ba tuổi, vóc dáng khôngcòn mảnh mai như trước mà đã hơi đậm người, tướng đi cũng có chút khệnhkhạng, nhìn thắt lưng có thể nhận ra cô đang mang thai.
Mùa thunăm thứ hai sau khi kết hôn, Cố Tiểu Khanh và Âu Lâm Ngọc chào đón côcon gái đầu lòng. Ông cố đặt tên cho cháu là Âu Minh Tuệ, với mong muốncô bé sẽ thông minh trí tuệ, tương lai tươi sáng rạng rỡ.
Ba năm qua đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/1872630/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.