Cố Tiểu Khanh xuất viện nửa tháng sau đó. Trong khoảng thời gian nằmviện, cô ăn đúng bữa, ngủ đủ giấc, ngoan ngoãn dưỡng thương, không làmgì khiến người khác khó chịu. Sau khi ra viện, ba mẹ đưa cô về nhà chămsóc hai tháng. Hai tháng này, mỗi ngày cô nhàn tản quẩn quanh trong nhà, hết ăn rồi lại ngủ. Sau những tháng ngày ăn no ngủ kỹ, qua Tết âm lịch, cô mập mạp trắng trẻo thấy rõ, ngoại trừ tinh thần không được tốt lắm,còn lại tất cả những mặt khác có vẻ như rất bình thường.
Hơn sáu mươi ngày, Cố Tiểu Khanh hoàn toàn bặt tin Âu Lâm Ngọc, Âu Lâm Tỷ thìlặn không thấy tăm hơi, thậm chí cả các phương tiện truyền thông cũngkhông đưa bất kỳ tin tức gì về tai nạn của chủ tịch tập đoàn Dụ Long.Công ty vẫn hoạt động ổn định, sau này Trương Diệu Dương nói cho cô hay, không bao lâu sau khi Âu Lâm Ngọc gặp chuyện không may, vị chủ tịch hội đồng quản trị vốn nghỉ hưu an dưỡng tuổi xế chiều một thời gian dài đãtrở lại điều hành tập đoàn.
Sang năm mới, Cố Tiểu Khanh vào công ty làm thủ tục thôi việc. Cánh tay phải bị thương đã để lại di chứngnặng nề. Kể từ đây, cô phải gắng sức mới có thể nhấc tay lên được, không những vậy, cô còn phải chấm dứt sự nghiệp vẽ đồ họa trên máy tính vìcác đốt ngón tay đã mất tính linh hoạt, mà cô thì lại không sao điềukhiển được chúng theo ý muốn của mình.
Đúng lý ra, Cố Tiểu Khanh không nhất thiết phải thôi việc, bởi vì trong trường hợp này công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/1872626/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.