Cô lặng thinh đứng nép sang bên nhường lối để Âu Lâm Tỷ vào nhà. Toàn bộ hành lý của anh đều ướt mềm vì mưa, chỗ cô lại không có quần áo để anhthay, hết cách, cô đành đưa anh mặc quần thể dục của mình. Chiếc quần đó đối với cô khá dài và rộng, vậy mà anh mặc vào lại ôm khít, ống quầncòn hụt hẳn một đoạn dài, trông hết sức “ngố tàu”. Đó là Cố Tiểu Khanhthấy thế, chứ Âu Lâm Tỷ thì chẳng những không để ý gì tới tình trạng khó coi lúc này, mà còn cao hứng đung đưa lắc lư rảo mấy vòng trong nhà cô. 
Cố Tiểu Khanh vào bếp làm đồ ăn cho anh, lúc làm xong đem ra, cô thấy anhngồi xếp bằng trên sofa xem tivi, dáng vẻ rất ung dung, rất thư thái. 
Chắc vì quá đói nên anh bưng cả chén cơm to ăn “rào rào”, không có chút gìgiống với một Âu Lâm Tỷ từ tốn tao nhã trên bàn ăn mà cô từng thấy. 
Cố Tiểu Khanh ngồi trên sofa nhìn anh chàng ăn cơm ngon lành trước mặt côkhông chớp mắt. Thật ra, cô không nhìn anh mà chỉ đơn giản là hướng mắtvề phía anh, bởi tâm trí cô đang lang thang ở nơi khác. 
Đang ăn nửa chừng, Âu Lâm Tỷ bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Cố Tiểu Khanh: “Thế nào? Tự nhiên thấy anh đẹp trai quá hả?” 
Bộ dạng anh “xuống cấp” trầm trọng thế này, cô khen được mới lạ. Cô tựavào ghế, chống cằm, nghiêng đầu hỏi: “Anh và anh của anh là anh em,nhưng mà sao anh không có quan hệ huyết thống với người thân của anhấy?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/1872620/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.