Cứ mỗi giữa tháng Cố Tiểu Khanh sẽ đưa Âu Lâm Ngọc đến viện điềudưỡng của thành phố C. Tính đến nay, cô đã đưa anh đi hai lần. Lần nàocũng vậy, anh đều nán lại ở đó suốt buổi chiều. 
Âu Lâm Ngọckhông phải là tuýp người để lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng mỗi khi anh quaylại, Cố Tiểu Khanh vẫn cảm nhận được nỗi đau mà anh đang che giấu dướicặp mắt lạnh lùng thường trực. 
Một buổi chiều trước ngày ba mươi Tết, Cố Tiểu Khanh chở Âu Lâm Ngọc tới trước cửa viện điều dưỡng. Cônhìn anh đi vào, trên tay cầm những chiếc túi mua quần áo hàng hiệu. 
Túi lớn túi nhỏ trong tay, Âu Lâm Ngọc đi thang máy lên thẳng tầng bốn củaviện điều dưỡng. Đây là khu vực phòng chăm sóc đặc biệt, rất yên tĩnh và sạch sẽ. Lúc anh đi ngang qua phòng trực y tá, một cô y tá trẻ ra chàohỏi: “Anh Âu, anh đến thăm mẹ phải không?” 
Âu Lâm Ngọc lạnh nhạt gật đầu rồi đi một mạch đến cuối hành lang. Cả dãy lầu rộng lớn tĩnhmịch chỉ có tiếng bước chân anh lẻ loi cô độc. Mỗi một âm thanh trốngrỗng vang lên tựa như một mũi kim đâm vào tim anh đau nhói. 
Nhân sinh có mấy ai chưa một lần trải qua va chạm, dù nặng hay nhẹ, thể nàotrên người cũng lưu giữ chút vết thương. Nếu nói như vậy, những thân thể láng mịn không tì vết thì sao? Trả lời: Nhất định sẽ có vết thươngtrong lòng. Đối với Âu Lâm Ngọc, mẹ chính là một vết thương trong lònganh. 
Mẹ Âu Lâm Ngọc – Ngô Mạn Thanh – là con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/1872606/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.