Bao nhiêu năm cùng Trương Diệu Dương xông pha trận mạc, chưa có cuộcchiến nào trên bàn rượu mà Cố Tiểu Khanh chưa từng kinh qua. Những ngàyđầu bỡ ngỡ, cô nôn mửa đến mức cảm giác trời đất quay cuồng, thậm chí có khi mê man bất tỉnh. Nhưng càng về sau, công phu càng thâm hậu, mặc kệnốc vào bao nhiêu lít rượu chỉ cần cô kịp thời nôn ra thì mọi việc đềuổn. 
Cố Tiểu Khanh ngồi xổm bên vệ đường dốc hết lục phủ ngũ tạng nôn ra hết thảy. Rượu và bữa cơm tối văng tung tóe trên mặt đất, mùirượu và cả thứ mùi tanh tưởi khó chịu xộc thẳng vào mũi mà nhìn cô cũngchật vật nhếch nhác chẳng kém. Nôn gần xong, cơ thể bắt đầu xuất hiệndấu hiệu mất nước, cô mệt mỏi ngồi thở ra từng hơi yếu ớt. 
Đúnglúc đang nghiêng người nhích ra xa chỗ vừa nôn một chút thì một chiếckhăn tay vuông vức bỗng nhiên xuất hiện chắn ngang tầm mắt. Cố TiểuKhanh ngẩng cổ nhìn lên, trước mắt là những ngón tay thon dài đẹp đẽ, và lên trên nữa là khuôn mặt anh tuấn của Âu Lâm Ngọc. 
Anh khôngbiểu lộ cảm xúc cũng không nói câu gì nhưng nét mặt khá dịu dàng. Cônhìn cánh tay vươn ra rồi cứ thế giữ nguyên vị trí, nhẹ nhàng đón lấychiếc khăn tay lau sạch vết bẩn còn đọng trên khóe miệng. 
“Còn đứng lên được không?” Âu Lâm Ngọc hỏi cô. 
“Được.” Cố Tiểu Khanh gật đầu, chống hai tay vào đầu gối từ từ nâng người lên. Sau đó, cô cúi đầu đứng đối diện với Âu Lâm Ngọc. 
Âu Lâm Ngọc nhìn cô gái đang ủ rũ trước mặt anh. Mới vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/123472/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.