Chấn thương không nghiêm trọng nên ngày hôm sau Trương Diệu Dương đi làm như thường lệ. Đương nhiên, việc anh xuất hiện với dải băng quấn trênđầu đã lôi kéo không ít ánh mắt hiếu kỳ. Cơn sốt tò mò dễ đến dễ đi, mọi người trong công ty tự dò la tìm lời giải đáp một lúc rồi thì nhữngtiếng bàn tán xôn xao lúc đầu cũng dần lắng xuống.
Cố Tiểu Khanh vẫn thầm lặng làm tròn phận sự của mình. Bao năm nay rất nhiều chuyệnhọ không cần dùng lời nói dông dài để biện giải cũng như không bao giờchạm vào “chốt an toàn” của đối phương. Trương Diệu Dương là một ngườikhôn ngoan và cao ngạo, Cố Tiểu Khanh không biết chuyện hôm đó anh cónhớ hay không, nhưng những năm ở gần anh nói cho cô biết, dù có, anhcũng hành động như chưa từng xảy ra việc gì.
Cứ thế, ngày bận rộn và nhạt nhòa cảm xúc thản nhiên trôi qua.
Lại một ngày đầu tuần. Buổi sáng sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc,Trương Diệu Dương gọi Cố Tiểu Khanh vào phòng làm việc của anh.
Vì chỉ riêng hai người với nhau, sự câu nệ giữa họ theo đó giảm đi phầnnào. Cố Tiểu Khanh ngồi vào chiếc ghế trước bàn làm việc của Trương Diệu Dương. Anh trầm mặc, nghiêm túc nhìn cô không chớp mắt. Còn Cố TiểuKhanh điềm tĩnh ngồi yên một chỗ dưới cái nhìn tưởng chừng bất tận.
Cả nửa ngày sau, Trương Diệu Dương mới rút ra một thứ màu đỏ từ trong ngăn kéo đưa cho Cố Tiểu Khanh. Cô đón lấy – là thiệp cưới. Cố Tiểu Khanhngây ngẩn mở cánh thiệp ra xem, ở vị trí trang trọng cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/123467/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.