Rời khỏi bệnh viện, Cố Tiểu Khanh lái xe về nhà. Không khí buổi sớm đầuthu dịu nhẹ và trong lành. Cô hạ cửa kính, cơn gió giao mùa mát lạnh ùavào vờn quanh khuôn mặt xoa dịu tinh thần mệt nhoài của cô.
Trương Diệu Dương nói anh trông nom cô ba năm, chờ đợi cô ba năm. Cô biết,biết rất rõ là đằng khác. Và cũng chính vì biết rõ nên cô không thể đểanh hy vọng, dù chỉ một chút. Cô đã đi qua chặng đường tám năm bắt đầutừ buổi chiều mùa hạ đổ lửa nhiều năm trước. Hình bóng xa vời như ảo ảnh vẫn luôn ngự trị trong trái tim mười tám son trẻ, đầy ắp mơ mộng vànhiệt huyết. Cứ như thế, mãi đến tận hôm nay, khi cô đã tròn hai mươisáu tuổi. Ảo ảnh đó chính là sợi dây chắc chắn trói chặt linh hồn cô vàđẩy Trương Diệu Dương ra xa. Cô không thể ép mình trao cho anh một tráitim không toàn vẹn khi nó còn đang cố chấp một cách vô vọng.
Vềđến nhà, Cố Tiểu Khanh thay đồ rồi vội vã chạy đến Hưng Thành. Đầu tiêncô giải quyết gọn gàng những việc tồn đọng đồng thời thông báo với đốiphương kế hoạch đi công trường đổi sang ngày mai. Kế đến Cố Tiểu Khanhdặn dò trợ lý của Trương Diệu Dương, trường hợp có khách hàng tìm giámđốc Trương, nếu được hãy hẹn họ vào một ngày khác, còn trường hợp bấtkhả kháng thì mời họ gọi điện cho Trương Diệu Dương. Tay chân vừa đượcnghỉ ngơi, ngẩng đầu lên đã thấy kim giờ nhích qua con số mười một. Côchào nhanh mọi người trong tổ một tiếng rồi gấp gáp chạy từ công ty đếnbệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-khanh/123466/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.