“Thế nào? Thông suốt chưa? Cô hẳn là thông rồi phải không? Còn nữa cơ bản cô không thể nào mang lại cho Ngôn Nặc hạnh phúc. Điều dễ thấy nhất cô chỉ là phụ nữ.” Trương Ba nhìn Thiệu Đường đang nằm co mình lại trên đường.
“Hừ! Anh đường đường là quản lí của công ty lớn cần chi hành xử côn đồ như vậy, còn dẫn theo nhiều người. Hơn nữa trừ phi Nặc không cần tôi, đến lúc đó tôi mới là rời cô ấy đi! Không cho cô ấy hạnh phúc sao, anh tưởng Nặc hạnh phúc khi bên anh sao?” Thiệu Đường quì trên đất! Tôi không muốn vào bệnh viện đâu, suốt ngày cứ ra ra vào vào.
“Tôi cho cô một tuần để suy nghĩ! Muốn người hay muốn tiền.” Trương Ba nói xong liền ngồi lại trong xe.
=== ====== ====== =========
“Sao hôm nay trên người cô lại nhiều dấu chân vậy! Những người đánh cô cũng biết điều chừa lại cái mặt của cô.” Vị bác sĩ nhìn Thiệu Đường cười hì hì.
“Ít nói nhảm đi, giúp tôi bôi thuốc với đưa tôi mấy viên giảm đau.” Thiệu Đường thấy vị bác sĩ này có nhiều điểm lạ nhưng cũng không thể trách.
“Không phải chứ? Thuốc giảm đau? Không có tốt cho cơ thể cô đâu."
“Không sao! Ông kê đơn dùm tôi, tôi liền rời đi!” Thiệu Đường thảy cho ông ta cây viết.
“Đúng là tuổi trẻ! Thật kì quái." Ông bác sĩ viết lung tung trên mặt giấy. Những chữ đó thì Thiệu Đường hoàn toàn không nhìn ra được ông ta viết loại thuốc gì.
“Đúng là chữ bác sĩ! Một chữ thôi “xấu”!”
“Cô thì biết cái gì! Mà sao cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-dan-vs-dai-tong-giam-doc/557757/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.