“Đường, vừa rồi cùng hắn nói cái gì vậy?” Ngôn Nặc không rõ vì sao sau khi nói chuyện với Phong thì Thiệu Đường lại nhíu mày.
“Cậu ấy nói nhìn chúng ta như vầy, thật hâm mộ chúng ta.” Thiệu Đường cúi đầu.
“Thật không?”
“Thật mà. Thôi đừng nói nữa, chúng ta ăn đi." Thiệu Đường cầm lấy bánh sinh nhật của lão ba cắt thành nhiều miếng, đưa cho Ngôn Nặc.
“Ăn ngon không?”
“Ngon, rất ngon."
“Đút tôi ăn đi!!!” Thiệu Đường uỷ khuất nhìn Ngôn Nặc.
“Đường cũng có tay mà." Ngôn Nặc buồn cười nhìn.
“Nhưng tay của em làm bánh ngon hơn."
“Đường chưa ăn bánh mà miệng lại ngọt như vậy.” Ngôn Nặc thấy xa xa có cái gì rất vui.
“Đi qua kia đi.” Ngôn Nặc nhìn bọn họ nháo thật vui.
“Ân em đi đi, tôi nghĩ tốt nhất tôi nên ngồi một chỗ.” Thiệu Đường biết Ngôn Nặc không có nhiều thời gian dành cho mình, càng khó hơn để cùng cô ở yên một chỗ.
“Xin lỗi." Dạo gần đây công việc bề bộn, gần đây bởi vì Đường chân bị thương nên đa số thời gian đều là cạnh cô ấy.
“Đứa ngốc! Có cái gì đâu mà xin lỗi chứ." Thiệu Đường vuốt vuốt mũi của Ngôn Nặc.
“Đường, em quyết định rồi.” Quyết định mặc kệ công ty như thế nào cũng không cùng Trương Ba có liên hệ gì. Không thể nhìn Đường bị uỷ khuất.
“Quyết định cái gì?” Thiệu Đường đợi vẫn không nghe thấy câu tiếp theo.
“Không có gì.” Chờ mình giải quyết xong mọi việc sẽ nói với cô ấy.
“Các người nhìn cái gì vậy?” Thấy Thiệu Văn cùng Tuyết Nhu cứ mãi nhìn chính mình, Thiệu Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-dan-vs-dai-tong-giam-doc/557756/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.