Sau khi Tần Thương đi ra ngoài, không khí trong cả lều lớn cũng chợt lạnhxuống. Tần Yến Quy nhìn nàng, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, không biết cóphải là do ánh nến lay động, Vô Tà chỉ cảm thấy, Tần Yến Quy lúc nàykhông nhẹ nhàng thản nhiên giống như thường ngày, trong đáy mắt hắn, cực kỳ ngoài ý muốn, lại có cảm giác như hắn đang che giấu cảm xúc khôngvui đang cuộn trào, ngay một khắc này, hắn cơ hồ chợt mím môi, nhưng đôi môi cong lên lại mang theo ý giễu cợt lạnh thấu xương: “Quỳ xuống.”
Nhẹ nhàng, lại không làm mất đi sự uy nghiêm.
Tần Yến Quy nhìn nàng cực kỳ nghiêm nghị, những năm qua, hắn lại chưa từng nói với nàng hai chữ này.
Vô Tà ngớ ngẩn, sau đó cau mày, mặc dù mấy năm này nàng nhảy lên cao cựcnhanh, nhưng ở trước mặt Tần Yến Quy lại vẫn có vẻ nhỏ bé như vậy. Hắnrũ rèm mắt xuống, nhìn thấy đầu Vô Tà chôn ở trước ngực hắn, có chútcương quyết, có chút do dự. Tần Yến Quy chợt cười, một cái chớp mắtnày nụ cười, rất lạnh: “Rất tốt.”
Rất tốt...
Rõ ràng làhai chữ nhẹ nhàng như thế, nhưng lại khiến đáy lòng người nghe run lên,hô hấp giống như muốn dừng lại, quanh thân chợt lạnh xuống dù hiện tạirõ ràng là đêm hè.
Hắn giống như liền không thèm nhìn nàng thêmmột cái nữa, phất tay áo qua bên cạnh Vô Tà, muốn bỏ lại nàng đi rangoài. Chợt phía sau lưng truyền đến một tiếng ‘phịch’, là âm thanh haiđầu gói của Vô Tà quỳ xuống trên mặt đất, nhưng chân mày của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-thuc-phuc-hac/2153124/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.