Chương trước
Chương sau
Editor: Dương

Thân phận Vô Tà đặc thù, thường xuyên được Kiến đế triệu vào cung nên cũngxem như là lớn lên trong cung, vì vậy nàng vào cung cực kỳ dễ dàng, chotới bây giờ không có ai ngăn cản, nhưng lần này xa giá vừa mới vào Đôngcung đã bị ngăn lại, điều này khiến Vô Tà kinh ngạc, vén rèm lên, lộ đầu ra thì thấy người ngăn nàng lại là Đông cung Thái tử phi Hiên Viên VânNhiễm.

Vô Tà nhíu mày không hề có động tác, nàng vốn đượcHiên Viên Vân Nhiễm mời vào, chẳng lẽ nha đầu này vội vả đến vậy chờ một chút cũng không được nên tự mình đến cửa cung đón nàng?

Thấy Vô Tà ngồi trên xe ngựa bất động, Hiên Viên Vân Nhiễm nóng nảy, khôngđể ý cung tỳ ngăn trở, nhấc váy đi lên kéo tay Vô Tà, sắc mặt tái nhợthiện vẻ khẩn cấp: “Vô Tà, ngươi đừng ngồi ngẩn người! Ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi mau đi theo ta!”

”Thái Tử Phi?” Vô Tà khóhiểu nhưng vẫn để Hiên Viên Vân Nhiễm kéo xuống xe ngựa, HiênViên Vân Nhiễm vội vàng lôi Vô Tà đi, cung tỳ sau lưng muốn đi theo cũng bị nàng vẫy tay ra hiệu không cho phép các nàng đi theo.

Trong lòng Vô Tà cười khổ, sững sờ nhìn một nữ tử như Hiên Viên Vân Nhiễmnhưng lực tay lôi kéo rất lớn khiến nàng không thể tránh khỏi. Nàng vớiHiên Viên Vân Nhiễm xem như quen thuộc, một là Tĩnh vương thế tử, một là thái tử phi, hai người lôi lôi kéo kéo đi lại ở trong cung cũng khôngsợ người khác bàn tán.

Nhưng Hiên Viên Vân Nhiễm không để ýnhiều đến những lễ nghi phiền phức này, lôi Vô Tà chạy về Đông cung. Đến phía sau núi giả xung quanh yên lặng Hiên Viên Vân Nhiễm mới buông tayVô Tà ra, khẽ lau mồ hôi mới xoay đầu lại thì lại thấy mặt Vô Tà trấnđịnh hết nhìn đông tới nhìn tây như đang suy nghĩ gì đó. Hiên Viên VânNhiễm nóng nảy dậm chân: “Ngươi vẫn còn ung dung ở đó nhìn cái gì sao!”

Vô Tà bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nhìn thiếu nữ trước mắt chỉ trang điểmmột chút đã xinh đẹp vô song như một con phượng hoàng thoát khỏi tróibuộc này. Gương mặc càng thêm xinh đẹp diễm lệ không còn là một thiếu nữ hồ đồ ngây ngô nữa nhưng tính tình lại không hề thay đổi, Vô Tà buôngtay: “Thái tử phi, xem như trong mắt ngươi ta không là người đàn ôngnhưng dù sao cũng là nam? Tuy ta chỉ mới mười ba tuổi nhưng tuổi nàymuốn cưới thê cũng không quá đáng, ta với ngươi cô gia nam quả nữ vậy mà ngươi còn kéo ta đến nơi tối tăm như vậy, chẳng lẽ không sợ người khácnghĩ đến chuyện không nên nghĩ sao?”

Nghe Vô Tà nói như vậymặt Hiên Viên Vân Nhiễm thoáng chốc đỏ bừng, nàng và Vô Tà làm bạn nhiều năm lại còn lớn hơn Vô Tà mấy tuổi, cũng có thể nói là nhìn thấy Vô Tàlớn lên nên chưa từng xem “hắn” là một nam nhân đã có thể lấy vợ, tựnhiên cũng ít cố kỵ. Hiên Viên Vân Nhiễm bất mãn đỏ mặt nói: “Sợ cái gì, thái tử ca ca biết quan hệ giữa ta với ngươi xưa nay rất tốt, chúng tacũng cùng chơi với nhau, người khác muốn nghĩ như thế nào thì cứ để chobọn họ nghĩ như thế đó đi.”

”Thôi được rồi, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?” Vô Tà không muốn tiếp tục vấn đề râu ria này vớiHiên Viên Vân Nhiễm nên dời đề tài đi.

”Ta...” Nhất thờiHiên Viên Vân Nhiễm mới nhớ tới mục đích nàng túm Vô Tà đến chỗ bí ẩnnày, sắc mặt lại không khỏi lo lắng, ánh mắt sáng quắc có chút lệ thuộclại mong đợi nhìn chằm chằm Vô Tà, nhỏ giọng nói: “Tần Dung muốn hại Tam ca!”

Mặt Vô Tà biến sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trầm xuống nhưng không hề có phản ứng ngược lại bình tĩnh xoay đầu hỏi Hiên ViênVân Nhiễm: “Vì sao ngươi nói như vậy?”

Hiên Viên Vân Nhiễmcũng biết Vô Tà không tin nàng nên lập tức không giấu giếm: “Dĩ nhiên là tai mắt của ta thăm dò được, Tam ca không thể vào Bình thành! Nếu vàoBình thành thì cũng phải mau chóng rời đi không thể ở lâu! Tần Dung ởBình thành động tay động chân, giờ trong thành đã sớm là một tòa thànhtrống ngay cả lương thảo cũng không có, chờ binh mã Tam ca đến thì đường trước đường sau đều bị chặt đứt cũng chỉ có thể cố thủ Bình thành, quân phản loạn vây quét mà Tam ca chỉ mang theo năm nghìn người làm sao cóthể địch lại bọn quân phản loạn kia?”

Vô Tà nhíu mi, trongmắt rét lạnh nhưng phản ứng bình tĩnh này lại ngoài dự đoán của HiênViên Vân Nhiễm, lúc này nàng cũng đã gấp đến sắp khóc: “Ta biết ngươikhông tin ta nhưng chuyện này không phải do thái tử ca ca hay Tần Dungnói cho ta biết. Bọn họ dĩ nhiên sẽ không nói cho ta biết những chuyệnnày, là do tai mắt của ta thăm dò được, ngươi đừng nhìn ta suốt ngày ítđi đâu nhưng dù sao cũng là công chúa của một nước! diễnđlêqđôn”

Từ xưa chốn thâm cung nào không phải là nơi ngươi lừa ta gạt? Biện quốccũng thế, Bắc Tề cũng không tốt hơn bao nhiêu. Mặc dù nàng là công chúaHiên Viên Giác thương yêu nhất, không buồn không lo hơn người khác nhiều nhưng những thủ đoạn bẩn thỉu ác độc kia cũng đã kiến thức không ít. Từ hoàng cung nước này gả sang hoàng cung nước khác, nàng tự nhiên cũngphải có thủ đoạn tự vệ, có tử sĩ cũng như tai mắt của mình.

”Thái tử phi đừng trách, ta không phải có ý này.” Vô Tà bật cười: “Nhưngngươi không biết chính sự thì cái gì cũng không hiểu, xem như biết TầnDung muốn ám toán Tuyên vương với Tần Thương vậy thì như thế nào? Tacũng không giúp được gì, không bằng chúng ta lập tức đi nói cho hoànghuynh? Tần Dung làm như vậy cũng đã xem như là giết hại huynh đệ, hoànghuynh nhất định sẽ không tha cho hắn, cũng sẽ lập tức phái người dùngcấp báo tám trăm dặm để thông báo cho Tuyên vương.”

”Khôngthể...” Sắc mặt Hiên Viên Vân Nhiễm thay đổi, ánh mắt cũng ảm đạm: “Nếunhư nói cho phụ hoàng thì Tần Dung cũng chưa chắc sẽ có chuyện gì, nhưng phụ hoàng nhất định sẽ nghi ngờ thái tử ca ca đầu tiên. Vô Tà ngươiphải tin ta, chuyện này thật sự không có quan hệ với thái tử ca ca, thái tử ca ca cũng không muốn hại Tam ca, chuyện này đều là chủ ý của TầnDung. Ta biết ngươi còn chưa tin ta! Mặc dù ta gả cho thái tử ca canhưng cũng không hy vọng ngươi với Tam ca gặp chuyện không may, nếukhông thì tại sao ta phải vội vàng nói tin tức này cho ngươi? Ta biếtTam ca thương ngươi, ngươi với Tần Thương thường ngày cũng rất tốt nênnhất định có thể giúp bọn họ, ngươi nhanh đi nói cho bọn họ biết khôngthể vào Bình thành, Bình thành không thể tin đó đều là thủ đoạn của TầnDung!”

Lần này Tuyên vương đi dẹp loạn phương Bắc là do Bình thành báo nguy với triều đình, Bình thành bị quân phản loạn bao vây,quân sĩ trong thành giằng co với quân phản loạn đã lâu không thể kếtthúc mới cầu cứu triều đình. Kiến đế lệnh Tuyên vương dẫn năm ngàn YếnBắc quân đi dẹp loạn phương Bắc, cứu Bình thành trong biển lửa nhưng nếu thành chủ Bình thành cũng bị Tần Dung thu mua thì chỉ sợ Bình thànhcũng là một cái bẫy. Năm ngàn Yến Bắc quân của Tuyên vương đi chẳngnhững không có chỗ phối hợp với tướng sĩ thủ thành ngược lại còn dẫnquân vào lọ phòng thủ một tòa thành trống không có lương thảo, chuyếnnày có đi không về.

Vô Tà rũ mắt: “Ta sẽ cho người đưa tin cho bọn họ.”

Nhận được hứa hẹn từ miệng Vô Tà, Hiên Viên Vân Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, khí lực toàn thân giống như bị rút sạch ngã vào núi giả sau lưng, mệtmỏi đến nỗi quên luôn mục đích ban đầu mời Vô Tà đến Đông cung. Lúc nàynàng còn hơi sức nào đi tìm hiểu cô gái Vô Tà thích là cô nương nhà ai?

Vô Tà trầm mặt đi từ Đông cung ra ngoài, sắc trời đã sớm tối, bóng đêm đen nhánh chỉ có ánh trăng mỏng manh lành lạnh bao phủ khắp cung điện lầucác, gió lạnh phả vào mặt khiến đêm hè cũng trở lên lạnh lẽo.

Xe ngựa rời hoàng cung cũng có xóc nẩy nhưng cũng không cản trở việc Vô Tà nhắm mắt dưỡng thần, nàng mím chặt môi không nói gì, vui buồn không rõ, cũng không biết qua bao lâu xe ngựa đã trở lại Tĩnh vương phủ, Dung Hềthấp giọng gọi Vô Tà một tiếng: “Thế tử.”

Vô Tà mở mắt nhìnDung Hề, mặt nàng ấy có vẻ lo âu: “Thế tử đã nghĩ cử người nào đi trướcđưa tin chưa? Dung Hề nghĩ ngài nên nói việc này Tần Thành của Tuyênvương phủ, dù sao Tần Thành cũng là người của Tuyên vương nên chắc chắncó thể phái người đáng tin đi trước đưa tin.”

Vô Tà nhếchmôi, trong mắt có tia sáng: “Dung Hề tỷ tỷ, Tuyên vương bọn họ rời đinhiều ngày như vậy lúc này chỉ sợ không phải đã vào thành thì cũng làsắp vào thành.”

”Thế tử?” Dung Hề không hiểu.

Lại thấy Vô Tà cười nhạt nói: “Trên đời này còn có con ngựa nào có thể chạy ngàn dặm đuổi theo bọn họ?” lê.q.đôn

”Dĩ nhiên là Truy Nguyệt.” Dung Hề không chút nghĩ ngợi trả lời, TruyNguyệt là ngựa Tuyên vương cưỡi, ngày đi ngàn dặm. Nếu vó ngựa khôngngừng thì hơn nữa ngày đã đến Bình thành.

Nghe những lời này, sắc mặt Dung Hề khẽ biến: “Ngài muốn đích thân đi?”

Trên đời này có thể khống chế được Truy Nguyệt ngoại trừ Tuyên vương thì chỉ còn lại Vô Tà.

Vô Tà không trả lời, như không có chuyện gì nhảy xuống xe ngựa về phủ thay quần áo, đổi lớp ngụy trang thành quần áo màu đen càng tôn lên dángngười cao ngất, tóc đen được buộc lại. Lúc nàng xoay người, mặt mũitrong trẻo lạnh lùng tuấn tú, đáy mắt không hề gợn sóng sợ hãi, cặp mắttrong trẻo thong dong kia chứa ánh sang rực rỡ.

Sải bước đira, trong nháy mắt như đổi thành người khác, cặp mắt bình tĩnh như nướctrầm tĩnh cơ trí, trang phục như vậy lại thêm con ngươi sắc bén thongdong làm cả người nàng anh khí hào hùng.

”Tà nhi.”

Vô Tà sững sờ, chỉ thấy bóng dáng lợi hại trong trẻo lạnh lùng có chút sợhãi, thấy là nàng sắc mặt Vô Tà lập tức hòa hoãn đi tới: “Mẫu phi, đêmđã khuya sao ngài còn chưa nghỉ ngơi?”

Ôn Thiển Nguyệt lẳnglặng nhìn thiếu niên áo đen đứng trước mắt mình, Vô Tà môi hồng răngtrắng, làn da trắng nõn cực kỳ tuấn tú, hôm nay không hề che giấu, không còn cà lơ phất phơ nhưng lại có vẻ oai phong lẫm liệt không ít. Bộ dạng này này của nàng khiến Ôn Thiển Nguyệt mím môi chế nhạo, ánh mắt cũnglạnh xuống nghiêm nghị trách cứ con gái: “Ngươi muốn đi đâu.” Dđ☺.☻lqđ

Vô Tà dừng một chút, mím môi không nói, Ôn Thiển Nguyệt cũng cười lạnh một tiếng: “Mấy năm này ta với ngươi sớm chiều chung sống, tính tình củangươi ta có thể không biết sao? Ngày thường ngươi tâm tư kín đáo, làmviệc cực kỳ khéo léo tĩnh táo, hôm nay lại mặc đồ này là muốn đi đâu?”

Vô Tà là bà một tay dạy dỗ, nàng có khả năng mấy phần trong lòng Ôn ThiểnNguyệt tự nhiên hiểu rõ, lần này đi bà cũng không lo lắng an nguy của Vô Tà, chẳng qua là... Lần này nàng rối loạn trận tuyến là vì người nào?

”Mẫu phi...” Vô Tà chưa từng nghĩ hôm nay sư phụ sẽ chặn lại, chắc là DungHề biết không khuyên được nàng nên mời sư phụ tới.

”Tà nhi,cho dù lần này Tần Yến Quy thật chết ở bên ngoài thì có quan hệ gì vớingươi?” Ôn Thiển Nguyệt chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh nhạtnhưng lại giống như đang thử dò xét.

Sắc mặt Vô Tà trắng bệch cắn cắn môi: “Mẫu phi, nếu Tuyên vương gặp chuyện không may thì đối với ta cũng không tốt.”

”Cũng không tốt?” Ôn Thiển Nguyệt nhếch môi, tựa như nghe được chuyện buồncười: “Tà nhi trở về, việc đưa tin này không cần ngươi tự mình mạo hiểm. Cho dù không có ngươi đưa tin thì với bản lãnh của Tần Yến Quy cũngkhông đến nổi dễ dàng bị người khác dẫn đi như vậy, ngươi đi cũng chưachắc có thể thay đổi kết cục. Để cho họ Tần bọn họ chó cắn chó đi, cóliên quan gì đến ngươi đâu? Nếu có ngày, bọn họ thất bại thì lại càng có ích với ngươi mới đúng.”

”Mẫu phi...”

”Tà nhi.” Chợt Ôn Thiển Nguyệt trầm mặt, trong nháy mắt khí thế trở nên bén nhọn: “Người Tần gia không có một ai không nguy hiểm, không thể mơ ước cũngkhông thể yêu, cuối cùng ngươi còn có thể xác định mình đang làm gì sao? Ngươi tự mình rối trận tuyến là bởi vì Tần Yến Quy?”

Không thể mơ ước cũng không thể yêu...

Trong long Vô Tà run lên, chưa kịp giải thích thì Ôn Thiển Nguyệt cũng bấtđắc dĩ với Vô Tà mà dịu dàng lại càng thêm thương tiếc yêu thương: “Tànhi, nếu ngươi cố ý muốn đi vi sư cũng sẽ không cản ngươi...”

Vô Tà không muốn trì hoãn, sắc mặt tái nhợt tựa như bí mật giấu trong lòng lâu nay bị người khác dòm ngó, nói cáo lui với Ôn Thiển Nguyệt xong thì lập tức đề khí nhảy ra khỏi vương phủ. Với thân phận này của nàng dĩnhiên không thể quang minh chánh đại đi từ Tĩnh vương phủ ra ngoài sẽkhiến người ta nghi ngờ.

Ánh trăng tối nay hết sức thêlương, sương mù che lấp càng lám ánh trăng thêm mong manh,diễnđlquýđôn bóng dáng Vô Tà ở phía trên thoáng qua, Ôn Thiển Nguyệtđứng tại chỗ ngẩng đầu lên nhìn phương hướng Vô Tà biến mất sắc mặt thâm trầm, chỉ sợ đứa nhỏ đi chuyến này, Tần Yến Quy kia cũng chưa chắc cảmkích...

Vô Tà nhảy ra khỏi vương phủ rồi lại nhảy ra khỏitường thành, lặng yên không tiếng động, cũng không kinh động đến binhlính giữ thành đông, Truy Nguyệt đã sớm chờ ở bên ngoài. Thân hình vừađộng Vô Tà đã trực tiếp rơi xuống lưng Truy Nguyệt, ngửi được hơi thởquen thuộc Truy Nguyệt hưng phấn, ở trong bóng đêm yên tĩnh này giốngnhư tia chớp vút qua thật nhanh.

Bởi vì tốc độ Truy Nguyệtquá nhanh, gió đêm dọc theo đường đi chạm vào mặt giống như bị dao gămchém tới nhưng Vô Tà ngay cả mắt cũng không nháy như không hề có chútcảm giác đau nào. Vô Tà nghiêm túc lẫm liệt như vậy khiến Truy Nguyệtcũng cảm thấy có chút xa lạ, nếu không phải hơi thở này là của nàng thìchỉ sợ Truy Nguyệt đã ném Vô Tà xuống lưng ngựa.

Vô Tà vóngựa không ngừng, cũng may Truy Nguyệt không phải là hư danh, chạy nhanh một ngày một đêm không ngờ lại đuổi kịp hành trình tám ngày của nămngàn nhân mã. Dù Vô Tà chưa nhìn thấy Tần Yến Quy, Tần Thương với nămngàn Yến Bắc quân bọn họ mang theo nhưng ranh giới Bình thành đã hiện rõ trong tầm mắt Vô Tà.

Đoạn đường chạy càng đến gần Bìnhthành, không khí càng thêm quỷ dị, nữa bóng người cũng không có, rừngnúi hoang vu tiêu điều giống như sắp tiến vào một tòa tử thành, mùi máutươi nồng đậm kèm theo sương mù ẩn ẩn lượn lờ như nhắc nhở Vô Tà lúc này không hề gió êm sóng lặng như những gì nhìn thấy trước mắt...

Chợt trong mắt Vô Tà đông lại hiện lên hàn quang, cả người cũng cảnh giác.

Vô Tà luôn luôn cảnh giác, mặc dù chạy một ngày một đêm mệt mỏi không chịu nổi nhưng giác quan vẫn cực kỳ bén nhạy, trong nháy mắt theo bản năngđã đánh hơi được hơi thở nguy hiểm, ngay khi vừa nhận ra không ổn thìthân thể cũng đã nhanh chóng nhảy từ lưng ngựa lên, may mắn, một mũi tên nhọn trong bóng tối đột nhiên xé gió lao ra hung hăng xẹt qua gương mặt Vô Tà xuất một đường màu đỏ, trên vết thương còn có máu chảy rangoài...

Lau đi vết máu trên mặt Vô Tà nhíu mày, không cóchút cảm giác đau nào cũng chưa từng để ý, khóe môi nàng khẽ nâng lênhàm chứa lãnh ý...

Truy Nguyệt với Vô Tà phối hợp cực kỳ ăný, tên bắn lướt qua bị đuôi của Truy Nguyệt quét qua sau đó nhanh chóngchạy về phía trước tiếp được Vô Tà rơi từ giữa không trung xuống, đểnàng ngồi vững trên lưng mình tiếp tục vó ngựa không ngừng chạy như bayvề phía trước tựa như không có gì xảy ra cũng chưa từng bị ảnh hưởngchút nào.

Vô Tà phản ứng cực nhanh nhưng một mũi tên nàynàng cũng khó khăn lắm mới tránh thoát, trong long Vô Tà cười lạnh, ámtiển khó phòng, là ai bày mai phục cản trở đường đi của nàng?

Hoặc cũng có thể nàng cũng không là người đầu tiên trúng mai phục, Bình thành phía trước quả nhiên có vấn đề.

Tâm phúc của Tần Yến Quy nhiều vô số, muốn truyền tin tức ở Biện kinh chohắn tự nhiên không phải số ít, chỉ sợ những tin tức này một cái cũngkhông thể truyền đến tai Tần Yến Quy. Tần Dung người này thường ngày càn quấy lại không nghĩ tới một khi trở nên âm ngoan sắc bén thì tâm tưcũng vô cùng kín đáo.

Nếu hôm nay tùy ý phái một người đi đưa tin cho Tần Yến Quy thì chỉ sợ người nọ cũng là có đi không về. d.đlqđ

Những mũi tên nhọn kia càng thêm dày đặc như mưa, trong gió mang theo hơi thở xơ xác tiêu điều làm trong lòng người khác run sợ, tựa hồ cảm thấy kinh ngạc với việc không hề có một mũi tên giết được bóng dáng màu đen cưỡituấn mã chạy như bay kia. Bộ dạnh thiếu niên mặc quần áo màu đen ở trong bóng đêm u ám này làm cho người ta nhìn không rõ lắm nhưng trong lúchoảng hốt lại có thể nhìn thấy cặp mắt đen nhánh lạnh như băng, lạnh đến nổi không có một tia dao động! Đây là ánh mắt người sao? Chỉ cần liếcmắt nhìn đã làm cho người ta cảm thấy ruột gan đông lạnh...

Gió đêm thổi ngược làm tóc của thiếu niên kia có chút hỗn độn, cặp mắt lãnh ngạo lại trầm tĩnh thong dong, hiếm khi hiện ra vẻ không vui, thiếuniên nhíu mi có chút nhịn không được.

Mưa tên dày đặc dừnglại như biết rằng không bắn chết được Vô Tà, xung quanh núi toát rakhông ít bóng đen, đây là những tử sĩ mai phục ở đoạn đường này, trướckhi không có nhận được bất cứ mệnh lệnh gì bọn họ quyết định không thểđể cho bất luận kẻ nào đi qua nơi này. Thoáng chút ánh sáng lạnh quéttới, tiếng gió rét lạnh gào thét lọt vào tai, mắt Vô Tà nhíu lại, taykhông nắm một thanh kiếm trước mặt nàng, mắt đông lại, bẻ gảy...

Nhìn thân hình của Vô Tà bất quá cũng chỉ là một mao đầu tiểu tử, không nghĩ tới khi xuất thủ lại mạnh mẽ như vậy, những người áo đen lập tức thayđổi sắc mặt, đoán không ra thân phận của Vô Tà, đao kiếm quang ảnh ácđộc đánh tới muốn lấy đầu Vô Tà

Nhưng vào lúc này không biết có phải mọi người bị ảo giác hay không, bọn họ phảng phất thấy đượctrên gò má thiếu niên trầm tĩnh kia nơi khóe miệng chậm rãi gợi lên độcong quỷ dị. Trong lúc mọi người ngây người, bóng dáng mảnh khảnh kia đả từ trên lưng ngựa nhảy lên, bọn họ trợn to hai mắt, dường như lúc bắtđầu khinh thường mao đầu tiểu tử mảnh khảnh này lại chưa từng nghĩ rằngchỉ trong nháy mắt vũ khí trong tay đã bị người bẻ gảy, sau đó quét quacổ của mình, máu tươi phun ra, thân hình thoáng cái đã ngã xuống, một,hai, ba...

Mùi máu tươi nồng nặc muốn giấu cũng giấu được,Vô Tà dừng tay lại, máu tươi bắn vào mắt một mảnh mơ hồ, trên mặt trên y phục cũng đều tanh hôi nóng bỏng, gió đêm thổi giống như làm lạnhtrong nháy mắt đã đông lại...

Thân ảnh gầy gò đẫm máu nhưngkhuôn mặt nhỏ nhắn lại cực kỳ bình tĩnh thong dong khiến Truy Nguyệtnhìn thấy cũng sợ ngây người, nó bắt đầu cảm thấy may mắn mấy năm này nó cũng không có đối nghịch quá mức với tên tiểu quỷ này...

Nàng thật sự còn ngoan hơn Tần Yến Quy, mặc dù Tần Yến Quy hờ hững nhưng hắn trước sau vẫn rất ưu nhã, dù là giết người thì máu tanh cũng sẽ khôngdính vào áo của hắn nhưng tiểu quỷ này rõ ràng thô lỗ hơn nhiều. TruyNguyệt có chút không vui khi để cho Vô Tà ngồi trên lưng của nó, cảngười nàng đều là máu bẩn chết, còn liên lụy đến bộ lông đen bóng của nó bẩn theo, so về những thứ này nó thích đi theo Tần Yến Quy hơn.

...

Còn có mấy dặm nữa sẽ đến Bình thành, Yến Bắc quân đã hạ trại, ước chừngtheo như lộ trình này thì sáng sớm ngày mai đã vào thành.

Tần Thương có chút không rõ, nếu đã qua ranh giới Bình thành thì tại saoTam ca bỗng nhiên lại lênh hạ trại, nếu tiếp tục đi về phía trước thìtối nay đã có thể vào thành? Diễnđlê♥qu8ýđ Không phải nói Bình thànhđang nước sôi lửa bỏng bị quân phản loạn vây khốn sao?

Nhưng Tần Yến Quy cái gì cũng không nói, phong thái thanh nhàn giống nhưchuyến đi này không phải là mang binh đi bình loạn mà là đi dạo chơithông thường. Nhiều lần Tần Thương muốn mở miệng hỏi thăm nhưng lại cảmthấy Tam ca làm việc xưa nay có đạo lý, Tần Yến Quy nhiều năm nay chưatừng hỏi tới chuyện của Yến Bắc quân, trong lòng Tần Thương luôn cóvướng mắc, Yến Bắc quân là tâm huyết của Tần Yến Quy ai ngờ Kiến đế lạigiao tinh binh chỉ nghe lệnh của Tam ca cho hắn? Lúc đó hắn chưa từngkháng cự là do còn có bọn Tần Xuyên, hắn phải thay Tam ca coi trọng YếnBắc quân nhưng hôm nay thật vất vả có Tam ca ở, nếu hắn hỏi quá nhiềuthì khó tránh khỏi vượt quá chức vụ, trong quân Tam ca vẫn là lớn nhất,hắn một khắc cũng chưa từng cho rằng mình là người đứng đầu Yến Bắcquân.

Tần Thương ngồi ở đó, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm ánh mắt yên tĩnh thong thả đánh cờ của Tần Yến Quy, ánh nến bên trong lềulay động lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nổ lách cách,không biết qua bao lâu, Tần Yến Quy mới nhàn nhạt gọi Tần Thương mộttiếng: “Lão Tứ.”

Tần Thương vui mừng, hắn kềm chế một đêm đã sớm ngồi không yên, thấy Tần Yến Quy gọi hắn, Tần Thương lập tức từ vịtrí nhảy lên, mấy bước gộp lại sáp đến gần: “Tam ca, ngươi muốn hạ quânlệnh?”

Nói thật ra thì mấy năm nay Tần Yến Quy không để ýtới triều chính quân vụ, Tần Thương rất nhớ quân lệnh của Tần Yền Quy,thấy Tam ca lên tiếng còn tưởng hắn muốn an bài chuyện ngày mai phải làm như thế nào để giải vây cho Bình thành thì không khỏi hưng phấn, lạithấy Tần Yền Quy nhẹ nhàng nhếch môi, phát lòng từ bi nâng mắt nhìn hắnmột cái, không chút để ý nói: “Nến sắp cháy hết, đổi một cây khác đi.”

Tần Thương sửng sốt, một chậu nước lạnh đổ xuống dập tắt mọi hi vọng, bấtđắc dĩ phải lê bước đi đổi cây nến đang lay động sắp tắt kia dđ.lqđ.

Nhưng lúc này chợt ngoài lều có tướng sĩ bẩm báo: “Vương gia, Tứ gia!”

Tần Thương nhíu mày liếc nhìn Tần Yến Quy lại nhìn thấy Tam ca hắn không có phản ứng, Tần Thương nhức đầu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt uynghiêm hỏi: “Nói!”

”Bên ngoài trướng có người yêu cầu gặpvương gia, thuộc hạ thấy người tới lạ mặt mà cũng không phải người trong quân nên không dám dễ dàng cho đi, người nọ chỉ sai thuộc hạ mang vậtnày đến, nói là vương gia nhìn thấy chắc chắn sẽ gặp nàng.”

Bẩm báo xong, tên tướng sĩ kia đã dâng hai tay nâng một vật lên, Tần Thương buồn bực đi ra ngoài lều nhận lấy vật kia thì nhất thời thay đổi sắcmặt, vén rèm chạy thẳng tới chỗ Tần Yến Quy: “Tam, Tam ca...”

Tần Yến Quy nâng mắt nhìn vật Tần Thương run rẩy cầm trong tay không khỏicau mày, đứng dậy, thần sắc cũng khôi phục lại bình thường, nói với TầnThương: “Cho người dẫn nàng đến đây.”

Rõ ràng Tần Thương chờ chính là những lời này, ngân tiêu kia là do Tam ca đưa cho tiểu Vô Tà,nếu vật này xuất hiện ở đây thì người yêu cầu gặp Tam ca sẽ là... TiểuVô Tà?

Tần Thương vội vàng lệnh cho người ta mang Vô Tà tớiđây, cũng khó trách tướng sĩ trong quân sẽ cản Vô Tà ở bên ngoài, đợilúc nhìn thấy Vô Tà xuất hiện ở cửa lều thì ngay cả Tần Thương cũng sửng sốt, một mùi hôi thối nồng đậm xông vào mũi, bé con trước mắt cả ngườiđều là máu chật vật không chịu nổi, thối hoắc không thua gì năm đó TầnThương lần đầu tiên nhìn thấy Vô Tà, lúc cứu nàng từ trong tay những tên cướp kia ra chút nào.

Ánh mắt Tần Yến Quy hờ hững như gió,nhìn thấy bộ dáng này của Vô Tà thì giễu cợt trong mắt hắn đổi thànhkinh ngạc trong chốc lát.

”Tiểu Vô Tà...” Tần Thương hục hồi tinh thần vội vàng kéo Vô Tà đi vào trong lều vải, vẻ mặt lo lắng: “Làm sao mà cả người ngươi đều là máu? Là ai khi dễ ngươi? Ta lập tức mờiquân y tới xem ngươi, ngươi mau cởi quần áo! Đâu thể nào như thế, đếntột cùng người nào biến ngươi thành như vậy, ta nhất định phải báo thùcho ngươi!”

Tần Thương vừa nói vừa muốn bước ra ngoài gọingười đi mời quân y tới, Vô Tà vội vàng kéo tay áo hắn lại. Tần Thươngkinh ngạc, quay đầu khó hiểu nhìn Vô Tà: “Tiểu Vô Tà?”

Vô Tà cười khổ, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào: “Máu này không phải của ta...”

Tần Thương kinh ngạc, nếu máu này không phải của tiểu Vô Tà... Vậy là của người khác, nói như vậy...

Quả nhiên, vẻ mặt của Tần Thương vô cùng đặc sắc, hắn thân cận với Vô Tànhư vậy mặc dù đã sớm biết Vô Tà thông minh hơn người, cũng biết tínhcách thật của nàng nhưng không nghĩ... Vô Tà lại có bản lãnh này? Ngaycả hắn cũng lừa gạt, tiểu tử này, uổng công hắn thương nàng, không khỏicũng quá không phúc hậu...

Nghĩ tới đây, Tần Thương sửng sốt một chút, vẻ mặt ngưng trọng: “Tiểu Vô Tà chỉ có ngươi một người tớinày? L.q.đ Tại sao ngươi lại tới nơi này? Chẳng lẽ là trên đường gặp mai phục? Ngươi thật sự không có bị thương? Quái, ai muốn mai phục ngươi?Chẳng lẽ là gặp được quân phản loạn? Tiểu Vô Tà...”

Vô Tà dở khóc dở cười, nhiều vấn đề như vậy nàng trả lời cái nào trước mới tốt?

”Lão Tứ, ngươi đi ra ngoài trước.” Rốt cục, vẫn không nói gì Tần Yến Quychợt lên tiếng, Vô Tà sửng sốt theo bản năng nâng mắt nhìn hắn, lại phát hiện ánh mắt sâu thẳm có chút đáng sợ, vui buồn không rõ khiến người ta đoán không ra của Tần Yến Quy lúc người khác nhìn vào cũng không khỏicảm thấy hốt hoảng.

Tần Thương ngẩn người, đây là quân lệnhđầu tiên của Tam ca trong tối nay, hắn dĩ nhiên là không thể không nghenhưng trong lòng hắn hết sức lo lắng cho Vô Tà, cả người nàng đều làmáu, tự nhiên không thể nào một giọt cũng không có của nàng, ngay cả hắn một người đã trải qua sa trường cũng khó bảo đảm toàn thân rút lui,huống chi là tiểu Vô Tà?

Nhưng TầnYến Quy đã lên tiếng thì dù Tần Thương đầy bụng nghi vấn cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống, vẻ mặvừa rồi Tam ca người bên cạnh không nhìn ranhưng hắn lại có thể nhìn ra, tâm tình của Tam ca tựa hồ có chút khôngvui, Tần Thương lại càng lo lắng cho Vô Tà lại không biết dùng lời nàođể nhắc nhở nàng, chỉ đành sầu lo nhìn nàng một cái đi ra khỏi lều.

Nhất thời trong lều chỉ còn lại Vô Tà với Tần Yến Quy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.