Chương trước
Chương sau
Editor: lonbia

Tần Yến Quy trầm mặt hồi lâu, ngược lại tối nay hai người bọn hắn đều bịphạt, bên trong màn trướng Vô Tà quỳ suốt đêm, còn hắn đang đứng ở bênngoài màn, nhiệt độ bên ngoài càng thấp dần, cùng với nàng mà đứng suốtđêm, suy cho cùng cũng vì hắn dạy dỗ không tận lực, đó là lỗi của hắn.

Hắn khẽ ngẩng đầu, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bao phủ khắp khuônmặt hắn, không lý do lại tăng thêm một tầng băng giá, áo bào trắng bịsương đêm thấm ướt, đôi giày đã bị ẩm ướt từ lâu, áo trắng tung bay, mặt mũi lạnh lùng, giữ kín như bưng, trầm mặc cả đêm.

Giờ phút nàyTần Thương đang tự mình dẫn người đi trông coi lương thảo, nơi đóng quân là nơi đồng không mông quạnh, các tướng sĩ hoàn toàn không biết đượcnguy hiểm phía trước, yên ổn mà nghỉ ngơi, chỉ có binh lính thay nhaugác đêm thỉnh thoảng đi qua đi lại, phát ra tiếng vũ khí chạm vào nhau.

Tần Yến Quy không hề nhúc nhích, đứng dưới ánh trăng tựa như một pho tượngmỹ lệ, lộ ra khí chất thanh cao cùng với lạnh nhạt mà ta không thể vớitới được.

Không biết qua bao lâu, bên trong màn trướng chợttruyền ra tiếng động, giống như có người ngã đập đầu xuống đất, trên mặt Tần Yến Quy hơi thay đổi, nâng mắt lên, hồi lâu, bên trong màn trướngkhông có động tĩnh gì nữa.

Khẽ cau mày, lại đợi thêm lát nữa,cuối cùng Tần Yến Quy cũng di chuyển chân, vén rèm lên muốn đi vào, rèmmới vừa được vén lên, tay của hắn liền dừng tại chỗ, cũng không ngay lập tức buông tay bước vào, chỉ thấy trong lều trống rỗng, thân hình gầy gò lại chật vật của Vô Tà đang nghiêng đầu nằmtrên mặt đất, nếu không phải thấy hô hấp phật phòng mà vững vàng củanàng, khi thấy một thân bẩn thiểu dính đầy vết máu, sẽ làm cho người tatưởng rằng nàng đã chết.

Lát sau, Tần Yến Quy mới buông tay ra,trong cổ họng phát ra âm thanh than nhẹ mà người ta khó thể nghe thấyđược, bóng dáng cao lớn của hắn bao phủ lên cả người Vô Tà, hắn cúingười xuống, lúc này lại thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu kia đangnhăn lại, giống như là gặp phải ủy khuất, chau mày, đôi môi mím lại, Tần Yến Quy dừng một chút, rốt cuộc vẫn đưa tay ra, bế người đang nằm trênmặt đất lên.

Thân thể Vô Tà vốn rất tốt, mấy năm nay rất ít khingã bệnh, giờ phút này lại giống như trong quá khứ ngất đi vì mệt mỏi,có lẽ do thể lực đã đến cực hạn, dù là một nam tử đi chăng nữa cũng chưa chắc được như nàng, trên đường bôn ba suốt đêm không ngủ, lại vừa mớitrải qua trận chiến ác liệt, chưa uống một hớp nước đã phải quỳ thẳngtấp ở trên mặt đất một đêm.

Có lẽ ở trong giấc mơ phát hiện thânthể của mình chợt nhẹ đi, bị người ta bế lên, mí mắt Vô Tà nặng nề, suynghĩ hỗn độn, chỉ cảm thấy tay chân như bị gắng chì lên, mí mắt kia,cũng không nhấc lên được, nhưng mùi đàn hương quen thuộc kia lại làm nàng trở nên an tâm, lông mày nhíu chặt cũng dần dãn ra, thân thể hướng tới nơi ấm áp co lại, cho đến khi mặt của mình dánlên lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim đập vững vàng truyền đến tai, thân thể căng cứng chợt thả lỏng, ngay cả lúc ngủ nàng cũng chưa bao giờbuông lỏng cảnh giác, nhưng giờ lại an tâm nằm trong lòng của hắn ngủ.

Thân thể Tần Yến Quy chợt cứng đờ, nhìn gò má nàng dính sát vào tà áo trướcmặt thân thể gầy gò ra sức hướng vào trong lòng hắn, ấm nóng, mềm mại,đúng rất mềm mại.....chỉ cần hơi dùng sức chút nữa, là có thể làm nàngbiến mất trên cõi đời này!

Tín nhiệm hắn như vậy sao? Đứa nhỏnày, tất nhiên đã quăng ra sau ót lời dặn dò của phụ vương mình trướcđó, phụ vương nàng luôn đúng, còn đứa nhỏ này, là ngu ngốc.

ĐặtVô Tà lên trên giường, hành quân bên ngoài, đương nhiên chiếc giườngcũng rất sơ sài, một cái giá đỡ và vải bố đơn giản chỉ phủ lên liềnthành, thân thể Vô Tà nhanh chóng nằm trên giường nhỏ,tay Tần Yến Quy buông ra, đứng dậy đang định đi, không để ý ông tay áovì nàng mà bẩn một mảng lớn, nhưng lại bị bàn tay nhỏ bé dính đầy máukia kéo lại, không chịu thả ra.

Tần Yến Quy nhíu mày, có chút kinhngạc, trước giờ không có một ai cả gan cùng hắn gần gũi như vậy, cho dùlà đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ, mà nay, nàng rốt cuộc cũng không cóđể lời nói của hắn ở trong lòng.

Đây chính là Tần Vô Tà một tay hắn dạy dỗ sao?

Khóe miệng Tần Yến Quy nhếch lên, nhưng lại không có chút ý cười, trên tayliền dùng sức, không chút lưu tình muốn túm lấy tay áo của bản thân màrời đi, hai mắt Vô Tà nhắm chặt lại, hay lông mày vốn đã thả lỏng lạilần nữa nhíu chặt lại với nhau, ý thức rõ ràng mơ hồ, nhưng đôi tay nhỏbé kia lại dị thường có lực.

Tựa như đang cùng đứa nhỏ này giằngco, luôn luôn ung dung tự phụ, người tự tin luôn nắm mọi việc ở trongtay như Tần Yến Quy, lần đầu tiên có chút mất kiên nhẫn, nôn nóng muốnrút người ra, nóng vội hơn so với bất cứ lúc nào, trước đến giờ chưatừng có loại tâm tình như vậy, cũng không biết là vì cái gì?

”Đừng đi, nguy hiểm.....” Vận dụng hết sức lực còn lại mới níu lại được mộtchút cảm giác chân thực vì sao lại vội vàng thoát khỏi mình? Đang ngủsay sắc mặt Vô Tà trở nên bất an, càng hết sức níu chặt lại, không chịubỏ ra, phía trước đầy rẫy cạm bẫy, đừng đi, nguy hiểm.....

Nguy hiểm....

Lưng Tần Yến Quy cứng đờ, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ, đứa nhỏ này,lúc thanh tỉnh thì trả lời mọi vấn đề một cách trôi chảy sáng suốt,nhưng ngủ thiếp đi lại trở nên hồ đồ hay sao?

Nguy hiểm? Đây chính là nguyên nhân nàng đi đến nơi này chịu khổ một phen mà bất tỉnh?

”Tần Yến Quy.....” Lông mi Vô Tà run rẩy, không biết là tỉnh hay ngủ.

Thời điểm nàng tỉnh dậy, chưa bao giờ dám kêu tục danh của hắn, hôm nay lạilớn mật kêu tên của hắn như vậy, chắc là ngủ đến nói mớ, nhưng một tiếng nói mớ này, lại làm lông mày Tần Yến Quy nhíuchặt lại, giống như bị một cái búa rõ vào trong lòng, lòng ngực hơi chậm lại, đột nhiên ùa đến cảm giác dời núi lấp biển như có như không......

Lông mày hắn lúc này nhíu lại, quét mắt xuống dưới lập tức sắc mặt trở nêntrắng bệch, nháy mắt cả người trở nên luống cuống, vén loạn áo bào trắng lên, hoảng hốt ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường, phút chốc như trởthành một người khác, lập tức mở tay Vô Tà ra, hô hấphắn trở nên dồn dập, vào lúc đó huyết khí dâng lên, lại có chút máu rỉra từ khóe miệng, cho tới bây giờ người ung dung ưu nhã như Tần Yến Quy, chưa bao giờ chật vật như vậy trước mặt bất kì ai, hắn nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo lên người mình, lại lấy ra từ trong tay áo đổ ra một viên gì đó nhét vào trong miệng mình, vận khí hồi lâu, dường như mới dần dần hồi phục lại, chẳng qua sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, giữa hai lông màyvẫn còn hiện lên sự mệt mỏi.......

Một cánh tay đột nhiên bị mởra, Vô Tà tựa hồ bị kích động, mờ mịt mở hai mắt ra, trong đôi mắt vẫnchưa hoàn toàn thanh tỉnh còn phủ sương mù dày đặc, ngơ ngác nhìn vềphía Tần Yến Quy, rất lâu sau đó, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, sựmệt mỏi hiện rõ giữa hai chân mày, nàng chưa bao giờ thấy một Tần YếnQuy như vậy, nhất thời cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ theo bản năng lại đưa tay ra, kéo tay áo Tần Yến Quy thật chặt: “Đừng đi, nguyhiểm.....”

Nghĩ đến giấc mơ, chỉ có ở trong mơ, những chuyện ngày bình thường không thể xảy ra mới xảy ra được, nếu không người như TầnYến Quy, ngay cả cánh tay bị gãy cũng không nhíu mày một cái, như thếnào lại xuất hiện sự mệt mỏi trên khuôn mặt của hắn đây?

Tần YếnQuy ngẩng người, hắn vốn là muốn phất tay áo rời đi, lại thấy Vô Tà lạilần nữa kéo tay áo mình, giống như con mèo hoang lạc đường, cẩn thậnnhìn hắn, vừa ngây thơ lại vừa cố chấp.

”Được. Ngươi ngủ tiếpđi.” Một lát sau, đôi môi tái nhợt vì mất máu khẽ nhếch lên, cuối cùngthở dài một cái, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, bởi vì nàng đang kéo tay áo mình, nhưng cũng không để cặp mắt của nàng không chútkiêng kị mà nhìn hắn như thế, Tần Yến Quy nhanh chóng vỗ lên vai của VôTà một cái, liền làm Vô Tà một lần nữa ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại,nặng nề ngủ sâu.

Vẻ mặt hắn vẫn căng thẳng như cũ, sắc mặt khôngđược tốt, như ngày thường mặc dù lạnh nhạt, tuấn dung (dung mạo-anhtuấn) mê hoặc lòng người, ôn hòa thanh cao bất đồng, giờ phút này khuônmặt ấy một nữa bị bao phủ trong bóng tối, một nữa được ánh nến chiếusáng, tựa như thiên đàn cùng địa ngục, chỉ cách nhau một ranh giới,không chút nào che giấu sự giằng co đang lần lượt thay đổi.

Vô Tà ngủ một cách an ổn, tựa như đã hoàn thành xong nhiệm vụ quan trọng mà đượcthả lỏng, dần dần thả lỏng sức lực. Tần Yến Quy an vị ngồi ở bên ngườinàng, ánh mắt lẳng lặng rơi trên mặt nàng, rất bình tĩnh, bình tĩnh đếnnỗi không một chút gợn sóng, làm cho người ta nhìn không thấu ánh mắtthâm thúy khó lường kia.

......

”Tam.....” Dường như muốn bẩm báoquân tình cho Tần Yến Quy, Tần Thương một đường tìm tới, biết là tam cađã trở về màn trướng, trực tiếp xốc rèm đi vào, không ngờ chữ “Tam” vẫncòn ở trên miệng, cả người liền sửng sốt, chỉ vì tình cảnh trước mắt,quá mức bất ngờ, quá mức....làm cho người ta kinh ngạc.

Tam cacủa hắn nhưng lại tự mình vắt khô miếng vải, rũ mi mắt xuống, trên gương mặt của hắn cũng không có quá nhiều biểu cảm, vẫn bình tĩnh như nhưvậy, chuyên chú làm một việc, chậu nước kia đã sớm đen lại, khuôn mặtnhỏ nhắn vốn bẩn thỉu của Vô Tà, cũng đã trở nên trắngnoãn, gò má còn có một vết thương rất nhỏ, đã sớm kết vảy, chỉ là mộtmàn này, liền làm Tần Thương nhìn đến ngây người, chỉ vì Tam ca của hắntrong lòng không quan tâm bất cứ thứ gì nhưng lại chuyên chú như vậy,hắn lại chưa bao giờ thấy qua vẻ dịu dàng như vậy.....

”Tam....Tam ca....” Tần Thương mấp máy môi, há miệng run rẩy hô lên đầy đủ hai chữ.

Nghe được thanh âm của hắn, hai tay Tần Yến Quy buông xuống, vẻ mặt khôngchút thay đổi, ánh mắt rơi vào phía sau mặt hắn, lại bình tĩnh dời đichỗ khác, tựa như chưa từng trải qua bất cứ việc gì, đứng dậy: “Đithôi.”

Tần Thương còn chưa kịp mở miệng, hắn giống như đã biết được ý định của Tần Thương khi đến đây.

Tần Thương trợn tròn mắt gật đầu một cái, ngơ ngác xoay người dẫn đầu đi ra ngoài, sau lưng Tần Yến Quy dừng chân lại, tựa như chợt vang lên tiếng động gì, ném cho hắn một câu “Đi trước.” quay người trởlại, mang còi bạc trong tay lên cổ Vô Tà, sau đó giống như chưa từng cóchuyện gì xảy ra, mà đi theo Tần Thương ra ngoài, một động tác kia, dịudàng nơi đáy mắt cũng chợt biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện baogiờ.

”Như thế nào?” Tần Yến Quy thản nhiên nhìn vẻ mặt bị đả kích một cách trầm trọng của Tần Thương, khẽ cau mày, âm thanh vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như bình thường.

Tần Thương bỗng nhiên lấy lạitinh thần, vốn còn muốn hỏi một chút chuyện không liên quan, bị ánh mắtuy hiếp của Tần Yến Quy ngăn chặn lại, có chút khiếp sợ không dám hỏiđến chuyện vừa rồi nữa, liền nói: “ Hạ Cảnh Hầu đích thân đến.......”

Tần Yến Quy dường như không chút ngoài ý muốn, khóe môi nhàn nhạt nhếchlên, lộ ra ý vị trào phúng, Hạ Cảnh Hầu, thành chủ Bình thành, đại khái là sợ bọn họ trì hoãn không đi tiếp, không vàothành, lại đích thân đây, khó tránh khỏi có chút nóng lòng, là sợ bọn họ biết phía trước đầy rẫy cạm bẫy, không chịu đi tiếp hay sao?

”Tam ca?”

”Đi thôi, nhổ trại.” Tần Yến Quy cười như không cười quét mắt nhìn TầnThương một cái: “Nếu thành chủ cũng đã tự mình đến cầu viện, chúng tatất nhiên là không thể từ chối, sớm ngày giải trừ lo lắng của Bìnhthành, hồi kinh phục mệnh của phụ hoàng.”

Lời này của Tần Yến Quy nói xong có chút châm chọc, nhất là hai chữ “Phụ hoàng” kia, Tần Thương ngẩn người, hỏi: “Kia tiểu Vô Tà....”

Dưới chân Tần Yến Quy vẫn không dừng bước: “Ngươi lưu lại, coi hắn cho tốt.”

”Tam ca....” Tần Thương thấy Tần Yến Quy không để ý đến hắn nữa, liền hiểuTam ca không muốn thương lượng cùng hắn, chẳng qua là muốn thông báo cho hắn một tiếng, mặc dù có chút không yên lòng chuyện trong bình thành,nhưng tâm tư Tần Thương đối với chuyện của Vô Tà đúng là quan trọnghơn một chút, huống hồ từ trước đến giờ hắn đối với Tần Yến Quy luôntín nhiệm cùng sùng bái, có Tần Yến Quy ở đó, trên đời này chỉ sợ khôngcó chuyện gì làm rối loạn được hắn, cũng muốn như thế, Tần Thương liềnchấp nhận an bài của Tần Yến Quy.

.....

Bóng tối trên núidần dần thối lui, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ cả vùng đất, bình minh vàomùa hè luôn sớm như vậy, làm cho nhiệt độ chênh lệch của ngày và đêm khá lớn, ánh mặt trời chiếu sáng làm ấm áp cả một vùng, nhiệt độ nhanhchóng tăng lên, nóng đến nỗi người ta phải rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Khi Vô Tà tỉnh lại, thấy trời đã sáng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chimhót trên núi, mặt trời nhanh chóng lên cao, chưa tới một canh giờ, ánhnắng mùa hè trở nên gây gắt.

Vô Tà vừa mở mắt, liền nhìn thấy ánh mắt Tần Thương đang nhìn mình lập tức sáng lên cùng với ý cười rõ rệt,Vô Tà ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên mờ mịt, nàng không phải bị phạt quỳ đến sáng hay sao? Như thế nào mà nằm tỉnh lại?Nơi này......

Cảnh giác của nàng cho tới bây giờ, ngủ thiếp đicũng chưa từng thả lỏng một chút nào, đây chính là thời điểm ở trongvương phủ, Ôn Thiển Nguyệt đưa ra yêu cầu đối với nàng, nếu như lúc ngủquá sâu, mất đi tính cảnh giác, phản ứng chậm chạp, không tránh khỏi bịchút nỗi đau da thịt, dần dần, không tái phạm sai lầm như vậy nữa, nhưng tại sao lần này, nàng lại có thể ngủ như vậy......

”Tiểu Vô Tà,chẳng lẽ ngươi thấy ta thức trắng đêm không ngủ mà canh giữ ngươi, quámức cảm động đi?” Tần Thương nhướng mày, há miệng cười to, khuôn mặt phi thường khôi ngô kia, lúc cười rộ lên thần thái phấn khởi.

Người củanàng......Vô Tà cúi đầu xuống, mặc dù trên người mình vẫn một thân quầnáo chật vật bẩn thỉu như hôm qua, nhưng hai tay của nàng không dính mộtchút máu nào hết, nàng kinh ngạc đưa hai tay lên sờ mặt mình, phàm lànhững nơi có da thịt đều được lau chùi sạch sẽ, tựa hồ ngay cả những địa phương bên trong quần áo cũng không ngoại lệ, hơn nữa trên da thịt cũng đã được bôi thuốc.

Nếu không phải có người thay nàng xử lí vếtmáu cùng vết thương, thì giờ phút này trên người mình chỉ toàn máu lẫnvới mồ hôi, những vết thương trên người chỉ sợ đã sớm nhiễm trùng và bốc mùi.

”Ngươi?” Sắc mặt Vô Tà thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén,Tần Thương thấy vậy cũng không hiểu thế nào, vội vàng xua tay nói:“Ngươi đừng có không tin, đều là Tam ca.”

Tần Thương có chút buồn bực, không hiểu tại sao dáng vẻ tiểu Vô Tà nhìn hắn lúc nãy có chútđáng sợ, liền ngay lập tức thanh minh cho bản thân, tiểu Vô Tà có tráchcũng không dám trách Tam ca đi?

Thật sự hắn cũng muốn xử lí vếtthương khắp người cho tiểu Vô Tà, bất quá không tới lượt hắn phí tâm,Tam ca ngược lại đã làm như vậy, Tần Thương suy nghĩ một chút liền nói:“Xem ra ngươi bẩn đến mức Tam ca cũng không nhìn được.”

Nếu không đêm quq, sao hắn lại thấy được một màng quỷ dị như vậy......Tam ca thếnhưng lại tự tay mình phục vụ nhấc tiểu Vô Tà lên?

Hai chữ “Tamca” kia, đã làm Vô Tà giật cả mình, nhưng vẻ mặt đó của Tần thương củakhông giống nói dối, tất nhiên cũng chưa từng biết được bí mật của nàng, nhưng Tần Yến Quy........Vô Tà cắn răng vẻ mặt cổ quái, gò má ửng đỏ.

”Tiểu Vô Tà?”

Vô Tà lắc đầu một cái, cũng không nói tiếp nữa, Tần Thương cho rằng nàngđang oán giận Tam ca phạt nàng, không khỏi muốn nói đỡ cho Tam ca nóimấy câu như là “

Tiểu Vô Tà, ngươi đừng oán giận Tam ca, thật ra thì Tam ca thật sự rất thương ngươi, thật đó.”

Ánh mắt nghiêm túc chuyên chú như vậy, chưa bao giờ hắn thấy được ở Tần Yến Quy, phải rất nghiêm túc, tựa như không phải là đối mặt với một ngườimà là đối mặt với một món đồ sứ dễ vỡ, hết sức dịu dàng cùng chuyên chú.

Trên mặt Vô Tà không biết nên khóc hay nên cười, rất thương nàng sao? Điềunày làm cho nàng có chút không hiểu, hắn phạt nàng quỳ suốt cả đêm,không phải là hắn muốn nàng khắc vào trong tâm vàotrong xương cốt của mình lời dạy dỗ của hắn hay sao, vĩnh viễn cũngkhông thể quên, nhưng hành động của hắn là vì cái gì?

Dường nhưnhớ tới cái gì, sắc mặt của Vô Tà có chút ngưng trọng, nói như thế, đêmqua hắn thật sự có tới đây, không phải là nàng nằm mơ? Như vậy một TầnYến Quy nhếch nhác mệt mỏi rã rời kia......

”Tuyên vương đâu?”

”Tam ca hắn....” Tần Thương vốn muốn nói hai ba câu lừa gạt Vô Tà, nhưng khi nhìn ánh mắt sắc bén kia, càng ngày càng giống tam ca, trong lòng TầnThương sợ hãi một phen, lời lừa gạt kia cũng không nói ra được, khôngthể làm gì khác hơn là nói ra sự thật: “Tam ca đã mang theo các tướng sĩ nhổ trại, thời điểm trời chưa sáng đã vào trong thành rồi. Tam ca vàothành, đương nhiên không thể mang theo ngươi, nếu ngươi có mệnh hệ gì,đại gia cũng không thể phân thân bảo vệ ngươi ngay được, ta liền phải ởlại chỗ này, chờ ngươi tỉnh lại, sau đó tìm một nơi an toàn cho ngươi ởlại. Tạm thời bây giờ chúng ta chưa thể hồi kinh, tin tức ngươi rời kinh cũng không thể giấu được nữa, cứ như vậy để ngươi hồi kinh thì khôngthích hợp cho lắm, chờ Tam ca dẹp loạn một phen, ngươi theo ta cùng Tamca hồi kinh trở về, đến lúc đó có chuyện gì cũng có Tam ca ở đó, ngươicũng không phải lo lắng gì nhiều.”

Lúc này Vô Tà nhíu mày lại:“Đêm qua hình như ta tựa hồ nhìn thấy sắc mặt Tuyên Vương không được tốt lắm, tình trạng cũng không mấy thích hợp....”

”Không thích hợp?” Tần Thương nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi, đêm qua quá mức kinh ngạc, hắn cũng không phát hiện ra, hôm nay nghĩ lại, cũng cảm thấy có chútkhông thích hợp: “Tam ca chẳng lẽ lại phát bệnh?”

”Phát bệnh?” Vô Tà thu mắt lại, con ngươi đen nhánh chăm chú như muốn xuyên qua mọi thứ, gây cho người ta chút áp lực.

”Tam ca hắn....”Mười mấy năm qua Tam ca cũng chưa từng phát bệnh, lần này như thế nào lại.......

Tần Thương dừng một chút, vẻ mặt trở nên nặng nề, hiển nhiên là không muốnnói nhiều cùng Vô Tà, khuôn mặt hàng ngày vui cười thẳng thắn, đảo mắtmột cái toàn bộ quét sạch, hắn xoạt một cái đứng lên: “Ta cần vào thànhmột chuyến, tiểu Vô Tà, nơi này cũng khá bí mật, ngươi cũng không cần đi đâu, ngoan ngõan ở lại đây, ta sẽ nhanh chóng trở về.”

Từ trướcđến nay, Tần Thương luôn xếp mọi chuyện của Vô Tà lên vị trí thứ nhất,giống như đêm qua hắn nghe lời Tần Yến Quy ở lại đây trông chừng Vô Tà,nếu không phải thật sự xảy ra chuyện quan trọng, giờ phút này hắn cũngkhông bất chấp bỏ mặc Vô Tà, vội vàng đi vào trong thành.

Vô Tà gật đầu một cái, Tần Thương lại dặn dò thêm mấy câu, để nàng đừng đi theo, gấp rút cầm trường thương của mình mà rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.